Mặt trời trên đỉnh đầu không ngừng di chuyển lên giữa trời, bóng râm dưới mặt đất không ngừng thu nhỏ, tránh bị nắng chiếu, Tô Trĩ cũng không ngừng di chuyển theo
Đến khi mặt trời ở chính giữa thì nàng tới bên cạnh Vân Lang, vì chỉ có chỗ Vân Lang nằm mới luôn có bóng mát.
Con hổ bất mãn vì người lạ tới quá gần, đang nằm đó vô hại như mèo bệnh nhe răng ra gừ gừ vài tiếng, Tô Trĩ giật bắn mình định chạy, có điều nàng thấy Vân Lang thò tay ra kéo tai con hổ, nó há mồm ngáp lớn rồi lại tiếp tục nằm ngủ.
Khi Tô Trĩ cuối cùng cũng có thể lấy cái bánh quả đào đã thèm muốn từ lâu kia trên tháp nhỏ có phụ nhân béo tốt đột nhiên gõ chuông keng keng.
Tô Trĩ run tay rơi bánh hình quả đào xuống.
Vân Lang vươn tay ra bắt lấy giữa chừng, đặt quả đào vào tay Tô Trĩ:” Muốn ăn thì quang minh chính đại mà ăn, cần gì phải từng chút tới gần ta rồi ra tay? Đến giờ cơm trưa rồi, đừng ăn bánh, lát nữa ăn cơm thế nào?”
Tô Trĩ mặt đỏ bừng, cầm cái bánh lên ngoạm một cái, mắt đảo một vòng:” Tiểu nữ bị mặt trời ép tới, không phải lén lút tới, càng không phải vì cái bánh mà tới.”
Về tới nhà rồi, cảm giác như vị thần về tới thần điện, Vân Lang không để ý mấy lời nói dối của Tô Trĩ nữa, ngáp một cái sái quai hàm, sau đó khoan khoái đứng dậy vặn mình, vỗ đầu Đại Vương:” Đừng ngủ nữa, tới giờ cơm rồi.”
Đại Vương cũng vươn cổ ngáp một cái thật to, sau đó đứng dậy, hai chân trước vươn dài ra duỗi người, hành vi giống hệt Vân Lang.
Tô Trĩ nhìn Vân Lang và con hổ bỏ đi, lại nhìn bánh trên bàn, gọi với theo:” Tư mã, tiểu nữ ăn bánh của ngài được không?”
Vân Lang vẫy tay:” Thoải mái, nhưng lát nữa không ăn được cơm đừng hối hận.”
Tô Trĩ lẩm bẩm:” Cơm kê có gì mà ngon.”
Rất nhanh Tô Trĩ hối hận thật.
Nàng ợ một cái nhìn những sợi mỳ vàng cuộn thành núi lớn trong sọt, những cái mâm rau xanh biêng biếc, khay thịt mỡ màng, hận bản thân vì sao ăn nhiều bánh như vậy.
Món ăn như vậy, chỉ nhìn đã biết ngon.
“ Con không ăn trứng đâu, có mùi thối.”
Một thằng bé cởi truồng vừa mới phụng phịu nói thì bị mẹ đi sau tát cho im luôn.
Người mẹ vừa bóc trứng gà vừa mắng, bóc xong thô bạo nhét vào mồm thằng bé:” Có trứng gà ăn mà dám chê à, có muốn đói vài ngày cho biết không, ăn, ăn hết, thiếu gia nói rồi, không ăn không cao lớn được.”
Tô Trĩ hãi hùng, trứng gà? Đây là thứ mà nhà phú quý cũng coi là món ăn quý giá, vậy mà thằng bé lại chê trứng có mùi không ăn.
Ăn trứng gà nhiều nhất là con hổ, nó ăn cả vỏ, hay nói cách khác, nó đang nuốt, toàn là trứng gà sống, phải tới mấy chục quả.
Tiểu Trùng dùng thời gian ngắn nhất đổ rổ trứng gà vào mồm con hổ, sau đó cho con hổ một miếng thịt lợn còn đỏ máu, rất qua loa vô trách nhiệm rồi tự đi tới bên núi mỳ kia lấy mỳ trộn ăn.
Trời ơi, không phải quá lãng phí sao, đây là nhà vương hầu à?
“ Ít mỳ, nhiều rau vào, thời gian trước ta toàn ăn mỳ, chẳng được miếng rau nào.”
Vân Lang bê bát canh trứng, húp canh xong thì Hồng Tụ trộn mỳ bê tới, mỳ vàng với rau xanh, rưới một thìa nước dấm, thịt nguội, ngửi cái mùi chua chua, nhìn màu sắc đã khiến Tô Trĩ thấy ướt miệng.
Tô Trĩ không cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt hoang mang.
Nàng cảm giác bước vào thế giới khác, nàng tin chắc đây là một thế giới hoàn toàn khác.
Ở đây chủ nhân tới phó phụ cùng lấy thức ăn ở một nơi, múc canh từ một nồi, ở đây không có sự người trên bóc lột kẻ dưới, không có người dưới khúm núm sợ sệt, mọi người sống hài hòa hạnh phúc.
Ở trong Tuyền Cơ Thành cũng ăn uống như vậy, nhưng tôn tri trật tự rõ ràng, không có cái không khí như ở đây.
Công Tôn Quý trước khi tự sát gửi thư về Tuyền Cơ Thành có nói, thiên hạ mười năm sau ắt sẽ đại loạn, không ngờ mình ra ngoài xem lại thấy thế giới khác hẳn tưởng tượng.
Khi Tô Trĩ ngầm quan sát Vân Lang, Vân Lang cũng quan sát nàng.
Từ sau khi nghe Hoắc Khứ Bệnh nhận xét, không lúc nào không ngầm quan sát tiểu cô nương này, đồng thời nghiền ngẫm lại tất cả mọi việc xảy ra từ lúc hai người gặp nhau.
Tất cả biểu hiện của nàng đều bất thường, Vân Lang muốn xem Tô Trĩ định che dấu lai lịch thế nào, cái gì mà nữ nhi y gia, cái gì mà ngủ dậy cả nhà biến mất, cái gì mà hảo hữu của Lý Tự.
Tất cả là hư cấu.
Muốn từ Trường An tới nước Đại tìm Lý Tự xác nhận thì sẽ tốn hai tháng đi đường, Vân Lang ước chừng thời gian Tô Trĩ ở Trường An cũng hai tháng.
Vượt qua thời gian này, sẽ không an toàn với nàng.
Trong mắt Vân Lang, Tô Trĩ hẳn không phải là người kiểu Hạng thị, lẻn tới đây để giết mình, chỉ cần không phải nhắm vào mình, không phải dư nghiệt Đại Tần tới tìm người thân. Vân Lang vui vẻ muốn xem nàng biểu diễn từ đầu tới cuối.
Tới giờ biểu hiện của Tô Trĩ có thể nói là tốt, nữ tử mười ba mười bốn tuổi rất dễ khơi lên bản năng bảo vệ của nam tử, hơn nữa nàng biểu hiện ra sự hoạt bát, tự tin, khoáng đạt càng làm người ta có thiện cảm với tiểu cô nương này.
Đói là đói, cầm lấy đồ là ăn, không ngại ngùng, không ra vẻ, ở đâu cũng tự nhiên như ở nhà mình.
Nếu một nam tử mà biểu hiện như thế sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay, một tiểu cô nương thì lại chỉ khiến người ta thương xót, nhưng là nàng còn thanh thuần xinh đẹp, khiến tình cảm đó nhân lên bội phần.
Dù sao tiểu cô nương kỳ quái này chưa chạy đi đâu được, Vân Lang phái người trông chừng rồi, bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần quan tâm, A Kiều vừa cho người mời y tới nhà ăn cơm.
Lại nói, A Kiều cũng kỳ quái không kém, mời người ta ăn cơm chẳng bao giờ bận tâm thời gian, chẳng để ý có phải ngươi vừa ăn cơm hay không, chỉ cần nàng mời, là người đó phải tới.
Khi nàng là kim phượng hoàng đứng giữa muôn người đã báo đạo như vậy, khi ở lãnh cung cũng không thay đổi.
Vân Lang đi xuyên qua ruộng gai tới Trường Môn cung, nơi này khác xa trước kia rồi, không còn bầu không khí buồn tẻ nhạt nhẽo nữa, bao quanh cung điện lầu các nguy nga lại là khung cảnh điền viên như thơ như họa. Cũng có chút tức cười, mấy cung nữ ăn mặc hoa lệ hông đeo gáo bầu đang lom khom dỗ dành một con gà xổng chuồng, trong hàng rào gỗ hai hoạn quan lóng ngóng vắt sữa hươu, con trâu đang kéo cày thi thoảng lại kêu lên "ò… ò" như muốn hòa nhịp cùng với đàn vịt đang kêu càng cạc bì bõm lội nước.
Chẳng hòa hợp tí nào, nhưng lại vô cùng thú vị, Vân Lang không kìm được nụ cười, đây cũng là tác phẩm của y.
A Kiều cũng thay đổi rồi, nữ nhân khác càng ngày càng già, A Kiều thì càng ngày càng trẻ, khả năng vì ngày ngày bơi trong ao nước nóng, chẳng những tiêu hao mỡ thừa trên người, dòng nước chảy tái tạo lại thân thể, khiến da dẻ nàng càng mượt mà, vóc dáng càng mạn diệu.
Nhất là lúc này thời tiết mới chuyển nóng, nàng chỉ mặc độc váy mỏng lụa nhẹ như nước dán sát người, phơi bày đường cong đẹp đẽ của cơ thể, hết sức mê người, tóc mai xõa tung, mùi vị thiếu phụ thành thục ấy quyến rũ khôn tả.
Đó là một nữ nhân mà linh khí thiên địa đều tụ tập lên người.
Không làm sao lý giải được một nữ nhân đang dùng miệng xé thịt con gà béo lại có vóc dáng ma quỷ như thế.