“ Sao từ lúc vào đây ngươi lại cúi gằm mặt xuống?” A Kiều ném xương gà đi, lau miệng rồi hỏi:
“ Một tháng không gặp, nương nương càng thêm xinh đẹp, thần thấy vẫn nên không nhìn thì hơn, nhìn rồi lại muốn nhìn nữa, mà nhìn nhiều thì bị bệ hạ móc mắt.” Vân Lang thật thà đáp:
“ Ha ha ha.” A Kiều bật cười hào sảng, cái động tác nam tính đó đáng lẽ không hợp với nữ nhân, vậy mà nàng cười lên lại vô cùng hiển nhiên. Nàng biết mình xinh đẹp, nhưng lâu lắm rồi chẳng có ai khen nàng, ai ai cũng cung kính với nàng, chỉ có tên này, bề ngoài cung kính bên trong y lại coi nàng như nữ nhân bình thường. Đáng lẽ nàng phải tức giận, trái ngược điều đó đã làm lòng nàng gợn sóng, vừa mới mẻ lại vừa khác biệt, thích gặp Vân Lang, nếu không chuyện nhỏ nhặt thế này chẳng cần gọi y tới:” Này, gà nhà ta đẻ trứng rồi, Kiến Chương cung không ăn hết nhiều trứng như thế, ngươi nói làm sao đây?”
“ Vậy từ mai trứng gà của Trường Môn cung có thể cung ứng trực tiếp cho Kiến Chương cung, còn Vân thị của thần thì bán ra thị tập.” Vân Lang giải quyết vấn đề rất nhanh gọn:
A Kiều trầm ngâm:” Nhưng như thế tiền bán trứng gà của ngươi sẽ ít đi rất nhiều.”
Vân Lang cười thoải mái:” Không sao.”
A Kiều liền hứng thú ngay, vờ hăm dọa truy hỏi:” Hừm, nghi lắm, thế nào cũng có gì đó mà ta chưa biết phải không?”
“ Nương nương nghĩ nhiều rồi, chẳng qua vì Vân thị là tiểu môn hộ, làm ăn với hoàng thất bất cẩn một chút có khi mang họa, trước kia vì không còn cách nào khác, giờ có thị tập để bán trứng, tuy ít tiền hơn một chút, song trong nhà nhân khẩu đơn giản, không thiếu cái ăn, nên bớt ít tiền không hề gì.” Vân Lang giải thích:
A Kiều có chút phiền não dựa người vào thành giường:” Ta cũng không ngờ chỉ có nửa năm mà gà vịt trong nhà đẻ nhiều trứng như thế, hỏi bệ hạ, bệ hạ cũng không có cách nào. Trong cung có quy định nghiêm ngặt, không thể tùy tiện phá bỏ. Song bệ hạ cũng nói, đây là chuyện tốt, sẽ không thể Vân thị chịu thiệt, vất vả như thế rồi phải có thu hoạch tương ứng.”
Vân Lang không dám nhận cái ơn này, để hoàng gia xen vào, phá sản không xa, cung kính chắp tay:” Thần cảm tạ bệ hạ nhân từ, nhưng Vân thị không thể dựa vào sự nâng đỡ của bệ hạ mãi, đó không phải cách đi đường xa.”
“ Bỏ đi, còn không biết ngươi sao, ngươi không muốn quan phủ xen vào chứ gì, được rồi, tùy ngươi xử trí, nếu bán không hết thì cứ bán cho bệ hạ, người thế nào cũng có cách.” A Kiều nói rất hùng hồn, nàng tin tưởng Lưu Triệt có thể giải quyết mọi khó khăn:
Vân Lang gãi đầu:” Nói như thế xuân tằm ở chỗ nương nương.”
“ Bán cho bệ hạ.” A Kiều đáp gọn:
“ Vậy số gà trống không đẻ được trứng, còn ngan, vịt ..”
“ Cũng bán cho bệ hạ ăn thịt.”
“ Thế mùa đông năm ngoài nương nương còn nuôi rất nhiều lợn dê, cũng bán cho bệ hạ sao?”
“ Tất nhiên, từ bệ hạ ra, còn ai có tư cách ăn thứ do A Kiều ta làm ra.” A Kiều đắc ý nói như thể chính tay mình nuôi gà nuôi vịt vậy:
“ Đương nhiên, đương nhiên, nương nương chỉ cần một khách hàng là bệ hạ cũng đủ.” Vân Lang đã nắm tính A Kiều rồi, dụ dỗ:” Nhưng nương nương chẳng lẽ không nghĩ tới, làm ăn lớn, kiếm nhiều tiền, khi bệ hạ không đủ tiền hàng thì sao?”
A Kiều "á" một tiếng ngồi bật dậy, một tay chống bàn, dùng ngón út chống cằm, nghĩ một lúc bảo với Đại Trường Thu:” Đi nới với Đông Phương Sóc, hỏi xem làm sao để trong cung sản xuất ngày một tăng, đồng thời kiếm được ngày một nhiều tiền, nếu hắn không nghĩ ra, cứ lấy roi đánh cho tới khi hắn nghĩ ra thì thôi.”
Vân Lang rùng mình, Đông Phương Sóc kể truyện thì hay chứ bảo hắn trong lúc gấp gáp nghĩ ra cách kiếm tiền thì làm khó hắn rồi.
A Kiều hoan hỉ đứng dậy, hai tay chống hông, tinh thần phơi phới:” Cứ quyết định vậy đi, ha ha, đợi quốc khố còn không nhiều tiền bằng của ta, ta muốn xem xem kẻ nào dám chỉ trích bệ hạ tới Trường Môn cung quá nhiều.”
Kỳ thực làm ăn thời này dễ lắm, đây là thời đại mà vật tư khan hiếm, ngươi sản xuất bao nhiêu, bọn họ cũng có thể tiêu thụ hết.
Rất hâm mộ A Kiều, nàng chỉ cần một khách hàng là có thể duy trì chuyện làm ăn, còn thu thuế? Để xem có quan thuế nào dám cả gan tới chỗ nàng thu thuế, đôi khi sự vô pháp vô thiên của A Kiều khiến Vân Lang rất sảng khoái, vì những việc A Kiều làm đa phần do sự tác động ngầm của y.
Đoán chừng đợi khi A Kiều bán gà, bán lợn, bán tơ lụa khắp Trường An, lũng đoạn toàn bộ thị trường, có thể ảnh hưởng tới vận mệnh sản nghiệp của cả nước, Lưu Triệt tất nhiên không cho phép nàng làm bừa nữa.
Cơ mà mặc kệ, buôn bán với A Kiều chỉ là một trò chơi thú vị thôi, thành công thi được hoàng đế chú ý, thất bại cũng chẳng có gì to tát, dù sao nàng không thiếu cái ăn.
Với Vân Lang mà nói cũng giống một trò chơi, thành thì tạo phúc thiên hạ, không thì cũng thế, vì thiếu y, Hán Vũ đế vẫn là Hán Vũ đế, triều Hán vẫn cứ tồn tại, chẳng ảnh hưởng gì, y cũng không cầu danh lợi.
Chỉ là đôi lúc không thể hiểu A Kiều nghĩ cái gì, có cái bát gốm không dùng, lại dùng bát bạc để uống trà, bạc dẫn nhiệt rất tốt, vì thế khi trà nóng đổ vào thì không ai có thể cầm mà uống.
Vân Lang rất khát, nhưng mà thí nghiệm vài lần đánh phải bỏ, nóng không cầm nổi.
Khi hai người tán gẫu thì cung nữ báo Đông Phương Sóc tới, tên sắc quỷ này khi đối diện với A Kiều hai mắt trong sáng, quỳ ở đó ưu nhã cầm bát bạc lên, uống một ngụm, sau đó mang nụ cười nghe A Kiều ngồi sau màn sa khoe khoang lý tưởng của mình.
“ Quý nhân cao kiến.” Đông Phương Sóc chắp tay:” Lời của quý nhân ẩn chứa thâm tình, tuyệt không thể tả, đáng tiếc thiên hạ toàn hạng dung tục, rõ ràng có châu ngọc Trường Môn cung ở trước mặt mà không biết học theo, thật ngu xuẩn vô cùng. Quý nhân đã có lòng lo thiên hạ, dễ lắm, không gì ngoài nhân lực vật lực mà thôi.”
A Kiều vô cùng hài lòng với phản ứng này, cao giọng nói:” Nhân lực có gì khó, cho đám dã nhân vác than đó được lập hộ tịch, thuế đầu người, thuế sô caaor thì lấy từ chỗ ta trước, để chúng rửa hết tập tính dã nhân, rồi làm người trở lại.”
“ Bẩm quý nhân, quan viên ở Phú Quý trấn chưa tới nhậm chức, chỉ có thuế lại tới thu thuế mà không có người quản lý dân hộ.”
A Kiều nổi giận:” Phú Quý trấn là của ta, đâu ra thuế lại, Đại Trường Thu, đi đuổi chúng đi, muốn thu thuế thì tới tìm ta mà thu. Theo địa khế, Phú Quý trấn vẫn trong địa giới Trường Môn cung, vậy mà chúng dám tới thu thuế, có còn vương pháp nữa không? Đông Phương Sóc, ngươi tới Phú Quý trấn làm lý trưởng, phụ trách quy hoạch, thu thuế, an bài dân hộ, đừng làm nơi đó giống như chuồng lợn, nếu ta không vừa mắt, sẽ lột da ngươi.”
Đông Phương Sóc mừng rỡ cúi mình bái tạ:” Nhất định không phụ sự kỳ vọng của quý nhân.”
Đợi Đông Phương Sóc và Vân Lang đi rồi, Đại Trường Thu mới nói với A Kiều:” Nương nương, xua đuổi thuế lại có thỏa đáng không?”
“ Ta biết thuế lại tới thu thuế lâu rồi, nhưng khi đó ta còn chưa biết Phú Quý trấn có thể phồn hoa hay không, nay đã có hơn ba trăm hộ dã nhân cư ngụ nơi đó, nếu tiếp tục mở rộng, sớm muộn ở Thượng Lâm Uyển cũng xuất hiện một tòa thành.” A Kiều không phải chỉ biết một mực ngang ngược vô lý: “ Thời gian trước ta tới thỉnh giáo Tông Thành Công, ông ấy sau khi nghe ta trình bày, cho rằng Thượng Lâm Uyển bị phong tỏa mười năm, nay là lúc sông đầy núi đủ, thêm vào thứ bảo bối than đá ứng vạn ra đời, Phú Quý trấn muốn phồn hoa không khó.”
“ Còn nói Vị Thủy tuy không hợp đi thuyền, nhưng đoạn ở Quan Trung này, vẫn có thể đi thuyền nhẹ, nếu như có thể nối liền bát thủy quanh Trường An, một thông đô đại ấp như Lạc Dương xuất hiện không phải khó. Cho nên nhất định phải Phú Quý trấn trong tay.” Đại Trường Thu thở phào, là kiến nghị của Tông Thành Công thì tốt rồi:” Nếu đã thế lão nô phái người đi đuổi thuế lại, sau đó phải yết giá tới hiệp trợ Đông Phương Sóc.”
A Kiều khẽ vỗ tay, một con hổ chạy tới, nằm dưới giường, liếm chân nàng buông thõng, làm nàng cười khúc khích:” Tắc Hạ Học cung sẽ phái người xuất sơn giúp ta, chỉ là không thể lộ diện, nên Đông Phương Sóc mới ở ngoài quản lý.”
Đại Trường Thu suy nghĩ:” Nếu thế thì người Tuyền Cơ thành nói không chừng cũng xuất hiện, hai nhà đó tuy một mà hai, tuy hai mà một, nương nương tiếp nạp Tắc Hạ Học cung, vậy phải đối diện thế nào với Tuyền Cơ Thành của đất Lang Gia?”
A Kiều hời hợt phất tay:” Trận chiến ở đất Ngọa Hổ tuy tổn thất thảm trọng, nhưng thu hoạch cực lớn, Tắc Hạ Học cung và Tuyền Cơ Thành muốn đứng giữa bệ hạ và Thành Dương vương là không được. Nhất là Tuyền Cơ Thành, bọn họ sắp thuộc về bệ hạ rồi, bệ hạ muốn độc tôn Nho thuật, làm sao họ ngồi yên được, thế nào phái người ra xem xét. Yên tâm đi, một đám chó nhà tang thôi, những kẻ hữu dụng thì nhận, không dùng thì để chết là được.”