Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 252 - Q2 - Chương 036: Sư Huynh, Sư Muội. (1)

Q2 - Chương 036: Sư huynh, sư muội. (1) Q2 - Chương 036: Sư huynh, sư muội. (1)

Rời khỏi Trường Môn cung, Đông Phương Sóc nóng ruột kéo Vân Lang tới thẳng xưởng chế tạo của Vân gia.

Cái xưởng này nằm ở nơi xa nhất trong Vân gia đại viện, ở đây có xưởng rèn, phòng mộc, một cái sân gạch rộng rãi để thử nghiệm món đồ mới mẻ, tường viện bao quanh, người không phận sự không được ra vào, có thể nói là nơi trọng yếu nhất của Vân gia.

Xe ngựa Đông Phương Sóc làm cho hoàng đế đã hoàn thiện sơ bộ rồi, cơ bản là giống xe A Kiều, chẳng qua là làm to lớn một cỡ, dù sao kéo xe cho hoàng đế tới sáu con ngựa, sức kéo đó mà không tận dụng hết cũng phí.

Nhưng mà hình dáng không cách nào hình dung, chuẩn xác mà nói thì nó là tòa cung điện di động, ừ thế cũng đành đi, mà sau cung điện dựng cái hoa biểu.

Thứ hoa biểu này thời viễn cổ là cột gỗ, tương truyền thời Nghiêu đế, vì muốn nghe tiếng nói dân gian, dựng cột bên đường, ai cũng thể khắc lên đó, châm biếm tệ nạn, chỉ trích sai lầm chính sách.

Đó là vật tượng trưng cho hoàng đế muốn nghe tiếng nói dân gian lưu truyền từng đời đế vương.

Vân Lang thì không nghĩ Lưu Triệt là hoàng đế thích nghe người khác can gián, cũng không phải là hoàng đế nghe lọt những lời trái tai, hắn thích tụ tập một đám người trí tuệ cao minh xung quanh, chế định quốc sách trong vòng tròn nhỏ đó, gọi là nội triều.

Đời sau gọi mô hình này là tầng lớp tinh anh chính trị, tốt xấu thì còn tranh cãi, Vân Lang cũng chẳng thể nói là tốt hay xấu.

Còn lại tất nhiên là bốn góc mái cung điện uốn cong, mỗi góc là con rồng hung dữ.

Thứ này thì Vân Lang phát biểu ý kiến rồi, y từng thấy ở trong hội sở của tên giàu xổi, gọi là Cửu Long Các, không có tám vạn tám nghìn tám trăm đồng đóng hội phí thì khỏi vào.

“ Dùng hai cân bột vàng, sáu cân bột bạc, một đấu trân châu, mã não bốn mươi viên, ta suy nghĩ ba ngày, rồi trong quá trình chế tạo, không ngừng sửa sang mới thành. Thứ này xuất hiện, thiên hạ không có thứ nào dám xưng xa xỉ nữa.”

Đông Phương Sóc hưng phấn khoe kiệt tác của mình, lời hắn nói luôn rất hoa mỹ, Vân Lang chỉ nghe được vài chữ đầu, phần còn lại chỉ là những câu bốn bốn sáu sáu, bằng bằng trắc trắc khí thế lắm, song nghe mà chẳng hiểu gì.

Nhưng Vân Lang dám chắc cái xe này hiến cho Lưu Triệt thì phúc họa khó lường, hỏi thử:” Tiên sinh đã cho người Xa mã giám hoặc Đại Trường Thu xem chưa?”

Đông Phương Sóc khinh bỉ:” Kẻ hầu hạ người khác làm gì biết thế nào là trang nghiêm, thế nào là uy thiên tử? Còn trong Xa mã giám toàn hạng tầm thường, hỏi làm gì?”

“ Nói cách khác thứ này là do tên nhà quê ngươi trốn trong thư phòng nghiên cứu ra chứ gì?” Vân Lang chỉ biết lắc đầu, nếu những người đó đã xem, thì chứng tỏ trình độ thẩm mỹ của nước Hán từ trên xuống dưới chỉ tới mức này thôi:

“ Nhà quê là gì?” Đông Phương Sóc thắc mắc:

“ À, là tên ngốc không có kiến thức ấy.” Vân Lang tận tình giải thích:

“ Đông Phương Sóc này không có kiến thức? Ha ha ha, mỗ lần đầu tiên nghe nói có người bình phẩm mình như thế đấy.” Đông Phương Sóc ngửa cổ cười, như sợ người khác không biết hắn đang cười:

Vân Lang mệt mỏi nhìn tên ngốc kiêu ngạo tự đại:” Tốt nhất hãy để đám Đại Trường Thu xem đã, nếu không ta lập tức rút công tượng nhà ta về, tránh tốn tiền thuế nhân dân, khi ngươi bị chặt đầu còn kéo thêm ta.”

Đông Phương Sóc thấy Vân Lang không hề giống nói đùa, không khỏi bất an:” Vì xa hoa sao?”

“ Để ta kể chuyện này cho mà nghe nhé, hai nông phụ ngồi trên bờ ruộng tán gẫu với nhau, cùng suy đoán xem hoàng đế sống thế nào, đều cho rằng hoàng đế dùng cuốc bằng vàng làm đất, hoàng hậu đi sau xách giỏ vàng rải phân vào ruộng.”

Đông Phương Sóc giờ hoàn toàn hiểu được từ nhà quê mà Vân Lang nói độc ác cỡ nào, mắt to như mắt trâu, rống lên như trâu:” Ngươi xỉ nhục ta.”

Còn chưa đợi Vân Lang kịp nói gì thì có tiếng gì đó bị đổ rồi một tràng cười nắc nẻ cũng vang lên phía sau xe ngựa.

Vân Lang, Đông Phương Sóc cùng quay ngoắt nhìn xem người kia là ai.

Chỉ thấy một tiểu mỹ nhân mặt đẹp như tranh vẽ, đặc biệt mang khí chất thuần khuyết đáng yêu như bông hoa dại, đang vịn thành xe chống đỡ thân thể, còn có thể là ai ngoài Tô Trĩ, cô nương này đầy sự tò mò với Vân gia trang tử, nên chỗ nào cũng mò tới.

Tô Trĩ cười tới quỳ xuống đất, cố gắng khống chế tiếng cười, thấy hai nam nhân trừng trừng nhìn hơi sợ, vẫy vẫy tay qua loa rồi định chạy mất.

“ Sao cô nương tới đây, nơi này là cấm địa của nhà ta.” Vân Lang mặt âm trầm:

Tô Trĩ rụt rè lùi lại:” Không ai nói...”

Vân Lang hít sâu một hơi, ngăn bản thân nổi giận:” Lần này không tính, nếu còn có lần sau, sẽ biết tộc quy của Vân thị là gì, còn không mau đi đi.”

“ Đi ngay.” Tô Trĩ sợ hết hồn không dám dừng lại thêm một giây, chạy mất hút:

Đông Phương Sóc nhìn theo hình dáng yểu điệu động lòng người của nàng chép miệng:” Tiểu mỹ nhân thật hứa hẹn.”

Hắn còn nghĩ tới việc đó được à? Vân Lang ấn hai huyệt thái dương đập thình thịch xuống:” Nhất định phải tìm Đại Trường Thu, hoặc người Xa mã giám, không có ý kiến của họ là tự tìm đường chết biết không?”

“ Tìm thì tìm.” Đông Phương Sóc hừ một tiếng, đùng đùng nổi giận phất tay bỏ đi:

Vân Lang ngồi bịch xuống bậc thang của xe ngựa thở hồn hển, còn cảm giác tim hơi đau, nhìn bầu trời xanh thẳm, thấy hai con chim ưng bay vòng quanh, từ khi nơi này nuôi nhiều gà vịt, chim ưng cũng nhiều hơn.

“ Liên quan quái gì tới mình chứ!” Từ từ thở ra một hơi, Vân Lang nhỏ giọng chửi:

“ Này, cái xe này thật xấu.” Tô Trĩ lại thò đầu xinh xắn sau xe ra, khua tay minh họa, mặt vẫn còn cố nén cười:” Một đống tiền treo trên cái giá gỗ.”

“ Cô nương không nên ở đây, đi tìm đám Hồng Tụ chơi đi.” Lửa giận nguôi rồi, Vân Lang cũng chẳng để ý Tô Trĩ tới đây nữa:

“ Hồng Tụ đánh đàn, Tiểu Trùng tới Trường Môn cung bơi với quý nhân, hai tên ngốc thú vị thì cho gà vịt ăn, nhưng người khác ai cũng bận, thương binh cơ bản không đáng lo nữa. Ta đành đi tìm chủ gia, xem xem có thể hỏi vài điều không, ngoài ra đừng có lên mặt nói chuyện như thế, ngài không hơn ta mấy tuổi.” Tô Trĩ chun mũi đáng yêu:

Vân Lang đưa hai bàn tay trắng trẻo của mình lên nhìn, chỉ rừng thông:” Có thể đi xem Lưu Bà ươm tơ, Vân gia sắp tự dệt lụa rồi.”

“ Vì sao không thể tới nơi này? Vì cái xe xấu xí này sao?” Tô Trĩ chớp mắt tò mò hỏi:

“ Không phải là không thể tới, mà tốt nhất là đừng tới, một số công tượng khi làm việc không thích bị người ta nhìn. Có những thứ chưa hoàn thành, ví dụ như cái xe xấu xí này, nếu người ngoài biết truyền đi, những cái xe khác không nhà không dễ bán nữa.” Vân Lang thay đổi cái cớ khác nói:

“ Ngài biết một người tên Công Tôn Quỷ không?” Tô Trĩ đột nhiên hỏi:

“ Sao, cô nương là người thân của hắn?”

Tô Trĩ lắc đầu:” Không, người này chết rồi.”

“ Vì sao lại hỏi ta về một người chết?”

“ Không ai vô duyên vô cớ mà sống, cũng không ai vô duyên vô cớ mà chết, bọn họ sống là để sáng tạo ra câu chuyện, chết là lắng đọng câu chuyện khác, đợi thời gian tới câu chuyện sẽ lưu truyền thiên hạ. Cho nên ta muốn biết câu chuyện đó trước khi thiên hạ đều biết.” Tô Trĩ tay chống cằm, hết sức ngây thơ nói:” Ngài là người rất thông minh, ta biết mình không thể qua mắt ngài, ta trốn ra ngoài đấy, vì muốn biết Công Tôn Quỷ chết thế nào, vì sao chết. Ta tìm Lương vương, hắn không chịu nói, tìm Lưu Lăng, cũng không chịu nói.”

Nha đầu này từng ở đất Ngọa Hổ, Vân Lang sững người, chợt nhớ cây châm kỳ quái đâm vào người Lưu Lăng:” Thương thế của Lưu Lăng do cô nương gây ra sao?”

Bình Luận (0)
Comment