“ Ta không biết giết người, chỉ biết cứu người.” Tô Trĩ lắc đầu, trả lời hết sức dứt khoát:
Vân Lang thở phào:” Thế thì tốt, nếu không ta lập tức đuổi cô nương đi.”
Tô Trĩ im lặng một lúc, không biết đang đắn đo cái gì, trong suốt thời gian đó nàng cứ nhìn Vân Lang không chớp, rốt cuộc nàng không phải là cô gái cất giấu tâm sự trong lòng, trang trọng hỏi:” Vân tư mã, ngài là người của ẩn tộc nào? Tắc Hạ học cung, Bạch Thạch Thành, Mặc gia, hay Công Thâu gia? Ngài hiểu y thuật, cơ quan, lại biết trồng trọt nữa, ôi chao, làm tiểu nữ thật khó đoán.”
Không biết bình luận cô nương này thông minh hay khờ khạo nữa, chỉ là đối diện với câu hỏi trực diện như vậy, Vân Lang không thể qua loa với nàng:” Ta thuộc Học viện Khoa Kỹ Tây Bắc.”
“ Khoa Kỹ Tây Bắc? Ồ, chưa nghe nói tới bao giờ, có điều không sao, bản lĩnh của ngài như thế, tiên sinh ngài hẳn cũng rất lợi hại.” Tô Trĩ đứng thẳng lên, tự giới thiệu:” Tiểu nữ là người Tuyền Cơ Thành, học thuật cứu người, cái châm mà ngài kể hẳn của Công Thâu gia, cái nhà đó không có người tốt, kẻ nào kẻ nấy tai dơi mặt chuột, lén lút hại người. Tiểu nữ trốn khỏi Tuyền Cơ Thành, tài nghệ chưa học hết, làm ngài chê cười rồi.”
Tiểu cô nương tựa hồ vô cùng vui vẻ, cái miệng nhỏ líu lo không ngừng, Vân Lang thì đầu to như cái đấu, liên tục ước đoán tình hình.
Rõ ràng cô ngốc này sau khi nhìn thấy những thứ khác thường ở Vân gia trang tử, tự nhiên cho rằng y là học trò vừa học thành tài của cao nhân ẩn sĩ.
Những danh từ nàng nói với Vân Lang đều xa lạ, chỉ có Tắc Hạ học cung vang danh lịch sử là y biết, còn lại chẳng biết chút gì.
“ Tốt quá đi, cuối cùng cũng tìm được một đồng đạo, tiểu nữ có thể yên tâm ở trong nhà ngài rồi, nói cho ngài nhé, ngài phải giúp ta hoàn thiện lời nói dối, ta chẳng biết Lý Tự, nếu bị người ta vạch trần thì phiền. Phải rồi, học vấn của nhà ngài có quy củ không truyền ra ngoài không? Nếu có nói sớm, những cơ quan trong nhà ngài bị ta xem hết rồi, có điều chỉ xem thôi, không đụng vào.” Tô Trĩ có vẻ hưng phấn lắm, đôi mắt nàng long lanh sáng như hai vì sao xa, đặc biệt là những biến hóa của cặp mắt ấy khi nàng nói chuyện, tựa hồ như trong mắt nàng đang không ngừng gợn lên từng đợt sóng cồn:
Vân Lang lại đấm đầu, mình chắc chắn không sống thọ:” Không, học vấn nhà ta, chỉ cần không quá ngốc, đóng học phí là đều có thể học.”
“ A, chẳng trách ngài một mình ở ngoài, không được sư môn hỗ trợ lại có thể lập nên sơn trang lớn như vậy.” Tô Trĩ vuốt thẳng váy áo:” Sư trưởng của ngài có nhà không, để tiểu nữ tắm rửa bái kiến.”
Vân Lang buồn buồn đáp:” Người đã qua đời vào mùa đông năm ngoái rồi, cho nên sư môn còn lại mình ta, nếu sư muội đã tới, hãy coi nơi đây là nhà, không phải cấm kỵ gì.”
Tô Trĩ toét miệng cười rồi duyên dáng thi lễ:” Tiểu muội Tô Trĩ bái kiến sư huynh.”
Vân Lang cũng mỉm cười chắp tay đáp lễ:” Hoan nghênh sư muội tới Vân thị làm khách.”
Sau đó hai người cùng nhìn nhau cười như hồ ly trộm được gà, vô cùng ăn ý.
Tiết lộ thân phận rồi, Tô Trĩ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đi sóng vai bên Vân Lang, dọc đường nói cười vui vẻ, thực sự không cố kỵ gì nữa.
“ Công Tôn Quỷ mà muội muốn tìm đã chết nhiều năm rồi, năm xưa tiên đế từng nói muốn truyền ngôi vị cho Lương Hiếu vương Lưu Vũ, nhưng bị Viên Áng ngăn cản, Lưu Vũ tức giận vô cùng, nhưng không có cách nào khác, nghe nói Công Tôn Quỷ và Dương Thắng vì muốn trút giận cho Lưu Vũ, phái thích khách ám sát Lưu Vũ.” Vân Lang đã bỏ rất nhiều công sức bù đắp kiến thức thiếu hụt về thời đại này, nên một vài việc có thể nói y hiểu sâu hơn người khác:” Thích khách đầu tiên không hợp cách, bị người ta dùng miệng lưỡi thuyết phục, không những bỏ mưu sát, còn khai ra chủ mưu. Viên Áng định đi cáo trạng, vừa ra khỏi cửa thì bị đợt thích khách thứ hai giết chết. Thế là chuyện ầm lên, tiên đế bắt Lưu Vũ giao chủ mưu, Lưu Vũ không còn cách nào, ép Công Tôn Quỷ và Dương Thắng tự sát, chuyện này lưu truyền thiên hạ đã lâu, sao sư muội không biết?”
“ Sư huynh không biết rồi, Tuyền Cơ Thành ở sâu trong núi, thường ngày không có khách tới thăm, muội thấy được ngoài tiểu phu thì chỉ có thợ săn thôi. Các sư trưởng đều nói, Lưu thị nhân tâm bất chính, lại phân phong thiên hạ, thế nào cũng tạo thành cốt nhục tương tàn, Tuyền Cơ Thành tuy có thuật cứu sống người chết cũng không thể cứu được thiên hạ. Vì thế mà phong bế sơn môn, đợi thiên hạ phân tranh lắng xuống mới ra cứu đời.” Tô Trĩ mắt nhìn Vân Lang không chớp, hỏi đầy mong đợi: “ Khoa Kỹ Tây Bắc của sư huynh nếu vẫn luôn hành tẩu nhân gian, ắt hiểu chuyện thế gian, sau này muội còn phải thỉnh giáo sư huynh nhiều, mong sư huynh chớ chê phiền.”
Tiểu yêu tinh thoáng cái thành tiên nữ, mỗi lời nói đều làm người ta vừa mắt, Vân Lang hào sảng nói:” Tất nhiên rồi, muội muốn biết gì cứ hỏi ta. Chỉ là làm sao sư muội phát hiện ra ta được, còn khẳng định chắc chắn như thế, ta cảm thấy mình che dấu rất kỹ.”
“ Hi hi, sư huynh không phải ngay lần đầu gặp muội đã thấy chỗ không ổn rồi sao, ẩn tộc chúng ta nhận ra nhau đương nhiên dễ dàng. Tiểu muội hỏi rồi, huynh cũng một thân một mình đột ngột xuất hiện ở nhân gian, trong thời gian ngắn đã có cả cơ nghiệp lớn, thiếu niên anh kiệt như thế nhân giao sao có, chỉ có thế gia nghìn năm như chúng ta mới bồi dưỡng được anh tài tuyệt đỉnh như sư huynh.” Miệng Tô Trĩ rõ ngọt, nói líu lo như chim hót. “ Huống hồ tiểu muội còn thấy toàn bộ Vân thị, bất kể là từ cách ăn uống, làm việc hay nói năng, suy nghĩ đều khác thường, rồi gian phòng đầy cơ quan kia, muội tin mười phần. Cho dù viện Khoa Kỹ Tây Bắc của huynh có hơi xa lạ một chút, nhưng sư trưởng thường nói, thế gian bao la còn nhiều cao nhân ẩn dấu không tham gia vào cõi đời ô trọc, muốn bọn muội luôn phải khiêm tốn.”
“ Quả nhiên tiểu muội thấy được học vấn lớn ở sư huynh, các sư trưởng nói quá có lý.”
Vân Lang nghe toàn thân thư thản muốn bay lên, ngửa mặt cười:” Ha ha ha, sư muội quá khen, ha ha ha ...”
Đôi mắt nai ngây thơ của Tô Trĩ nhấp nháy, nàng rất giỏi chuyện được nước lấn tới, Vân Lang vừa nhận mình là sư muội là chuyển sang thân phận sư muội, giọng nũng nịu:” Sư huynh, muội đói rồi, muốn ăn móng giò kho mà Tiểu Trùng nói.”
“ Ài, nữ hài tử mà suốt ngày nói tới ăn thịt, xem ra Tuyền Cơ Thành của muội thường ngày sống cũng thanh khổ, được rồi, hôm nay sư huynh sẽ đích thân làm món ăn trứ danh của Khoa Kỹ Tây Bắc cho muội, chính móng giò kho.” Vân Lang đã lâu lắm rồi không nói nhiều như vậy, thường ngày y rất lười, nói cũng lười:” Chậc chậc, đây đúng là thứ tốt, năm xưa ngu huynh cầu học trong núi, bình thường không biết món ngon này đâu, cho dù có thấy, thường thường vì túi tiền eo hẹp, phải cùng vài sư huynh đệ góp tiền mua móng lợn. Ài, ngu huynh thích sạch sẽ, muốn dùng đũa ăn, kết quả mấy thằng súc sinh ... À, mấy sư huynh đệ kia trực tiếp dùng tay ... Đến khi ta tìm được đũa thì chỉ còn xương ...”
“ Hi hi hi...” Tô Trĩ cười chảy nước mắt, cô nương này bất kỳ cười giọng nào cũng dễ nghe, lau nước mắt hỏi:” Mấy thằng súc sinh, sư huynh thật là ... Nhưng sư huynh, vì sao phải dùng tiền mua thức ăn?”