“ Vì sư huấn của ta là .... Ừm ... Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm, các sư trưởng cho rằng, vạn vật trong thiên hạ, không có thứ gì sinh ra mà không thể tận dụng, con người sở dĩ sống khó khăn, là vì không đủ nhận thức về vạn vật thế gian. Mà nguyên nhân sâu xa hơn là bản tính lười biếng trong mỗi con người, được chăng hay chớ, nên các sư trưởng chế định ra sư huấn này.” Vân Lang hùng hồn thuyết giảng, một cái sư môn không tồn tại hiện ra ngày một chân thực: “ Muốn bọn ta kế thừa quan niệm chọn lọc tự nhiên, không phải loài mạnh nhất mới có thể sống sót, mà loài thích nghi tốt nhất mới có thể tồn tại. Nên chẳng những phải nỗ lực cầu học, còn phải nỗ lực sinh tồn.”
Tô Trĩ "oa" một tiếng nhìn Vân Lang nửa khâm phục nửa thương cảm:” Thú vị quá, hàm ý thật sâu xa, có điều sư huynh hẳn sống khó khăn lắm.”
Cuộc đời sinh viên không dễ dàng, nhưng làm sao so được với tuổi thơ ở cô nhi viện, Vân Lang mỉm cười nhẹ nhàng:” Cũng được, nói về Tuyền Cơ Thành đi, bọn muội sống ra sao?”
“ A ...” Tô Trĩ ôm đầu lắc khẽ, như không muốn nghĩ tới ký ức đau buồn: “ Sư huynh có biết người của Tuyền Cơ Thành đều thích ăn cỏ không? Cơm nước lúc nào cũng xanh rì. Trời ạ, tiểu muội còn phải liên tục thôi miên bản thân, coi mình là thỏ mới sống được tới bây giờ. Sư huynh có biết, đến mùa đông rau thành màu đen hết, muội ăn rau muối tới sợ rồi, hu hu, sư huynh, có biết muội muốn ăn thịt thế nào không? Muội có lần còn bắt cả châu chấu trong cỏ để ăn đấy ... Hu hu ...”
Vân Lang xoa đầu Tô Trĩ, thương xót nói:” Được rồi, đã đến chỗ sư huynh thì không cần ăn cọng rau nào nữa, trước tiên ăn ba ngày thịt đã, bắt đầu với móng giò kho, sau đó mỗi ngày sẽ ăn một món thịt khác nhau, phải rồi trứng muối được lắm, ăn không?”
“ Ăn.”
“ Gà nướng?”
“ Ăn.”
“ Vịt quay thì giờ chưa được, tài nghệ sư huynh tu luyện chưa đủ, nhưng không sao, trong nhà nhiều vịt lắm, khi nào sư huynh luyện thành sẽ mời muội ăn.”
Tô Trĩ lúc lắc hai ngón tay, đã không đợi thêm được nữa:” Vậy hôm nay ăn hai cái móng giò trước.”
“ Sai, bốn cái, ta cũng muốn ăn, muội xem, nước bọt của ta chảy ra rồi này.”
“ Hì hi, muội cũng chảy nước bọt luôn.”
Sự xuất hiện của Tô Trí như nắng ban mai, khiến mây đen bao phủ trong lòng Vân Lang từ khi Thái Tể qua đời bị xua tan, giống như vén mây mù nhìn thấy ánh nắng.
Còn tưởng rằng khắp Đại Hán chỉ có mỗi mình mình lai lịch khả nghi, xuất thân đáng ngờ, không ngờ quốc gia này khắp nơi có những người sống cách biệt thế gian, hơn nữa, xem ra còn đều là những tinh anh nhân loại.
Kiếm cho mình một xuất thân minh bạch, thích hợp là điều Vân Lang luôn muốn làm, bây giờ mọi thứ được giải quyết hoàn mỹ rồi.
Từ hành vi của Tô Trĩ có thể nhìn thấy, nàng kiêu ngạo về thân phận của mình, hơn nữa còn cho rằng chỉ người kỳ quái như mình mới xứng thành đồng bạn.
Vân Lang hiểu cảm giác kiêu ngạo đó của tiểu cô nương ở đâu ra, vì y cũng thế, hơn nữa Tuyền Cơ Thành coi yêu thương người mình thành chủ nghĩa giáo dục, làm rất tốt.
Từ trên trời rơi xuống một tiểu sư muội, Vân Lang quyết định dùng hết bản lĩnh của mình ra làm vừa lòng nàng.
Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm tới an bài xong quân vụ trở về, theo thói quen mò tới Vân gia ăn chực, không ngờ vừa đi vào trung viện thì không dám tin vào mắt mình nữa.
Dưới cây liễu đại thụ của Vân thị, một tiểu cô nương mặc váy vàng tươi đẹp đẽ ngồi khoanh chân sau bàn, trước mặt nàng có cái đĩa bạch ngọc, trên đĩa có hai miếng sườn rán lớn, miếng thứ ba đang cầm trong tay.
Bên cạnh đĩa ngọc là vô số món ăn ngon nhất của Vân thị, thậm chí có những món bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Vân Lang tay cầm một cái đĩa, đang dùng ánh mắt gần như cưng chiều nhìn Tô Trĩ ăn, đưa cốc trà lên tận miệng:” Ăn thong thả thôi, như thế mới thưởng thức được hết tư vị của nó, nào uống ngụm trà cho bớt ngấy.”
Tô Trĩ quay sang uống một ngụm trà, thoắng cái ăn hết miếng xương sườn lớn, rồi ánh mắt lại nhìn cái đĩa của Vân Lang đầy kỳ vọng:” Còn đây là cái gì?”
“ Lạp xường, là lạp xường làm hồi năm mới, bên trong có thêm sơn thù du, mùi vị độc đáo, chỉ là không biết muội có thích không?”
Tô Trĩ như con chó nhỏ ghé mũi hít hít, rối rít nói:” Mùi vị thật đặc biệt, muội muốn thử.”
“ Được.”
Vân Lang dùng con dao nhỏ cắt lạp xưởng đỏ thích mắt, mỡ liền ứa ra, mùi vị sơn thù du, hoa tiêu phát trong không khí. Tô Trĩ hết đợi nổi, nhón tay bốc luôn một miếng cho vào miệng, nhắm mắt vào thưởng thức, ngây ngất trong vui thú ăn uống.
Tào Tương ngửi cũng thèm lắm, thứ này hồi năm mới được ăn mỗi một lần, Vân Lang liền không thèm làm nữa, xin xỏ thế nào y cũng chỉ nói một chữ, lười.
Tô Trĩ kinh khủng nhìn tay Tào Tương lén lút thò tới, nàng ôm luôn cả cái đĩa quay sang bên, khả năng thấy hành vi của mình không ổn, lại đẩy đĩa sườn rán chỉ còn một miếng và hai cái xương tới cho Tào Tương.
Tào Tương không kén chọn, cầm ăn luôn, cơ mà phát hiện ánh mắt Vân Lang nhìn mình rất bất thiện, hắn ăn mà sống lưng rờn rợn.
“ Cho huynh đệ bát canh trứng phù dung được không, ở quân doanh nửa ngày, bụng trống rồi.” Hoắc Khứ Bệnh đi tới, không tùy tiện như Tào Tương, song lại dùng một thần sắc quái dị khôn tả, đưa ra một yêu cầu có vẻ không quá đáng lắm:
Nhà bếp hôm nay luôn ở trạng thái sẵn sàng nên rất nhanh, ba bát canh trứng phù dung được đặt trước mặt ba người, cả ba bê bát uống, mắt lại tròn mắt nhìn Vân Lang ân cần phục vụ Tô Trĩ.
Quái dị, mấy hôm trước rõ ràng Vân Lang còn rất khó chịu với tiểu cô nương này, giờ lại tốt hết mực, đảm bảo bệ hạ tới cũng không có đãi ngộ này, Vân Lang kiêu ngạo cỡ nào, bọn họ hiểu rất rõ.
Tô Trĩ nhìn có vẻ ăn ít, kỳ thực không thua gì tên dạ dày lớn Tào Tương, nàng ăn rất lạ, cắn miếng nhỏ, miệng thì không ngừng nhai, thức ăn không cần liên tục nhét đầy miệng mà cứ biến mất với tốc độ đều đặn làm người ta trố mắt.
“ Sư huynh, đây là bữa cơm thống khoái nhất của muội.” Tô Trĩ ăn hết miếng thịt to bằng lòng bàn tay trên bát cơm trắng tinh, hai hàng môi cũng hé một nụ cười như hoa tươi đón gió xuân, lộ ra hàm răng trắng như bạch ngọc, dùng giọng trẻ con làm nũng:
Vân Lang nửa thương tiếc nửa vui vẻ nói:” Ăn thong thả, đừng nó quá, sư huynh đảm bảo, sẽ có nhiều món ngon hơn.”
Ba người Hoắc Khứ Bệnh mắt sáng lên như tóm được cái gì, đồng loạt thốt lên: “ Sư huynh?”
Vân Lang cười xoa đầu Tô Trĩ: “ Sư muội ta tới từ Tuyền Cơ Thành, chuyện này các ngươi biết là được, đừng nói ra.”
Tào Tương đánh rơi luôn miếng sườn, hết nhìn Tô Trĩ, lại nhìn Vân Lang, đây là phát hiện động trời, gần như nín thở hỏi:” Nói như thế, tức là ngươi là người Tuyền Cơ Thành sao?”
Tô Trĩ nuốt miếng cơm kiêu ngạo đáp thay:” Sư huynh tới từ học viện Khoa Kỹ Tây Bắc, mọi người không biết à?”
Lý Cảm lắc đầu như thằng ngốc:” Không!”
Tào Tương đứng dậy, rồi ngồi xuống, không cách nào giải tỏa kích động trong lòng: “ Quả nhiên, quả nhiên ngươi là người ẩn tộc, mẫu thân ta nói rồi, Đại Hán không thể dạy ra kỳ tài như ngươi, nếu không mẫu thân ta đã biết, những thứ ngươi làm ra, đều không phải là nhờ tư duy kỳ diệu nhất thời nghĩ ra, mà phải qua thời gian dài điều chinh mới hoàn thiện, sư môn của ngươi không thể đơn giản. Vậy mà ngươi che dấu bọn ta suốt.”
Vân Lang cười rất sáng lạn, dùng khăn tay lau mỡ trên má Tô Trĩ:” Đính chính, các ngươi chưa bao giờ hỏi, ta nói làm sao? Giờ biết rồi thì giữ miệng đấy, các ngươi biết đám Đổng Trọng Thư chướng mắt với bọn ta, nếu bị hãm hại, huynh muội ta đi đâu kêu oan?”