Từ lâu đề tài thân phận của Vân Lang được ba người thảo luận nát ra, cực kỳ tò mò, sợ Vân Lang có nỗi khổ khó nói nên không tiện khơi lên, vậy mà hôm nay bất ngờ hé lộ. Hoắc Khứ Bệnh cố gắng lại bình tĩnh nói: “ Người trong các sơn môn ở Trường An tuy không nhiều, nhưng không phải không có, mọi người đều hiểu ngầm với nhau không nói ra thôi. Triều đình cần các loại nhân tài tham gia trị quốc, bệ hạ cũng cần nghe kiến nghị của các trí giả, cho nên dung thứ cho người ẩn tộc. Đổng Trọng Thư tuy thuyết phục được bệ hạ dùng Nho gia, nhưng phế truất bách gia còn chưa hạ lệnh chấp hành, hai huynh muội ngươi không phải lo lắng gì.”
Tào Tương lại đứng lên: “ Không được, ít nhất không thể dấu mẫu thân ta, phải nói cho người biết trước, tránh tương lai vì thân phận bất minh của ngươi mà có phiền toái, mẫu thân ta muốn giúp cũng trở tay không kịp.”
Vân Lang bĩu môi, liếc nhìn Tô Trĩ, Tô Trĩ cũng bĩu môi, cả hai huynh muội đều không coi ra gì.
Đám Hoắc Khứ Bệnh nhìn nhau, không nghi ngờ gì nữa, quả nhiên giống nhau như đúc, hắn sớm phát hiện rồi cứ nhìn lại hành vi quái dị của Tô Trĩ từ lúc xuất hiện, không phải sẽ thấy bóng dáng Vân Lang trong đó sao, đúng là sư huynh muội, tuy không đồng môn cũng đồng mạch.
Người ẩn thế gia tộc có sức hút trí mạng với huân quý triều đình, năm xưa Thương Sơn Tứ Hạo xuất sơn, chẳng cần lên tiếng đã bức bách Cao tổ phải đổi ý phế thái tử, ông ta chỉ có thể rơi lệ với Thích phu nhân, biết mình chết rồi mẹ con nàng không thể có kết quả tốt, nhưng không thể thay đổi hiện trạng.
Tào Tương thấy hai huynh muội kia không phản đói, vội vàng chạy đi gọi:” Tào Phúc, Tào Phúc, mau ra đây cho lão tử ...”
Hoắc Khứ Bệnh chỉ Trường Môn cung:” Đừng bảo ta không nhắc, nếu cữu mẫu ta biết mà nương nương không biết, ngươi tự biết hậu quả.”
Vân Lang gật đầu:” Gửi bái thiếp qua bên đó rồi, huynh muội bọn ta sẽ đi bái phỏng nương nương, đã không dấu được thì nói ra vậy.”
“ Vậy thì đi ngay đi, cữu mẫu ta biết Tào Tương về thế nào cũng đến thăm hắn.” Hoắc Khứ Bệnh đôi khi hơi ghen tỵ Tào Tương có mẫu thân yêu thương lo lắng hết mình như vậy:
“ Sư muội, đi thôi.”
Tô Trĩ quyến luyến rời bàn, Hoắc Khứ Bệnh lộ bản chất ngay, lao vào chiếm chỗ trước Lý Cảm, hôm nay Vân Lang mang hết bản lĩnh ra, Tô Trĩ làm sao ăn hết được.
Giờ thì thành bàn tiệc của Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm.
Hồng Tụ biết thân phận của Tô Trĩ thì rất vui, bất mãn với Tô Trĩ biến mất hết, người của ẩn tộc, năm xưa nhà nó có một, về sau không thấy nữa.
Mẫu thân còn nói nếu Hà Đồ tiên sinh mà còn Lại gia đã không rơi vào nguy hiểm.
“ Thiếu gia, người thực sự là người trong sơn môn? Cả Tô Trĩ tiểu nương cũng thế?” Khi thay y phục cho Vân Lang, Hồng Tụ không nhịn được hỏi:
“ Chính thế.” Vân Lang thấy mình không nói dối, dù không có thì y sáng lập một cái, theo tiêu chuẩn mà Tô Trĩ nói, Vân thị không phải sao, lánh đời này, khác người này:” Tô Trĩ sở trường y thuật, ngươi nên học, học thành rồi giúp đỡ mọi người.”
Hồng Tụ lắc đầu:” Tỳ tử chỉ học thiếu gia.”
“ Nha đầu chết tiệt không biết tốt xấu, lão tổ tông của Tuyền Cơ Thành chính là Biển Thước, sở trường phụ khoa nhi khoa, trong nhà nhiều phụ nhân, ngươi học được rồi giúp họ sẽ rất tốt.”
“ Kệ, tỳ tử chỉ học thiếu gia.”
Vân Lang chỉ dở khóc dở cười, sự sùng bái của tiểu nha đầu này với y vốn quá đà, giờ thêm thân phận cao vời như thế, tất nhiên càng không gì so được.
Con người sống trên đời phải không ngừng cải tiến hoàn cảnh sinh hoạt của mình, khi một loại hoàn cảnh không thể dung nạp, vậy phải mở rộng nó.
Vân Lang từ căn nhà đá tới hoàng lăng, hoang lăng chết chóc không mang tới cho y đủ sinh khí, y dũng cảm tới Dương Lăng.
Nhưng Dương Lăng làm Vân Lang thất vọng, thế giới đó chẳng đem lại cho y điều gì vui vẻ, lại đầy hoài nghi đề phòng y. Tô Trĩ là thiên sứ mỹ lệ, nàng tới mở cho Vân Lang một cánh cửa lớn, sau cánh cửa đó có thể là tân thế giới.
Tô Trĩ cẩn thận theo sau Vân Lang, nàng rất sợ, ở trong núi quá lâu, cái nhìn với thế gian có sai lệch, với người hoàng tộc càng không thiện cảm. Vân Lang thì cười tươi roi rói, ánh mắt nhìn Tô Trĩ có chút cuồng nhiệt, nho nhỏ, mềm mềm, thơm thơm, Tô Trĩ là mồi thơm phức để y câu cá lớn.
Học vấn là thứ có hạn, bỏ qua thời hạn, thứ ai ai cũng muốn, thành rác rưởi không có tác dụng.
Ở cái thế giới duy tâm hoành hành này, Nho học lại chuẩn bị độc chiếm tư tưởng con người ta hai nghìn năm, coi bách nghệ là thấp kém, học vấn là tối cao, nếu y không nhân cơ hội cuối cùng này để bách nghệ phát sinh ảnh hưởng trọng yếu, tất cả sẽ bị nhấn chìm trong dòng sông lịch sử.
Vân Lang muốn cải tạo thế giới này, song y sức đơn lực mỏng, nên lực bất tòng tâm, chỉ có thể thực hiện nó ở Vân gia trang.
Giờ y thấy hi vọng rồi, hoặc nói cách khác y tự tìm cho mình được mục đích sống mới, y phải có để không tồn tại vô nghĩa ở thời đại này. Đó là y muốn toàn bộ người ẩn tộc từ trong núi đi ra nhân gian, tuyền bá học thuyết của họ, tư tưởng của họ, Đổng Trọng Thư hiến mỹ nữ cho Lưu Triệt, sau này họ không còn cơ hội nữa.
Liên kết bách gia, đấu tranh Nho thuật, Vân Lang nghĩ thôi đã thấy toàn thân bừng bừng đấu chí.
“ Đừng khẩn trương, A Kiều nương nương là người rất thân thiện, không giống lời đồn bên ngoài đâu, muội chỉ cần được nàng thừa nhận là có thể quang minh chính đại làm bất kỳ chuyện gì ở Trường An.” Vân Lang dỗ dành:
“ Bất kể chuyện gì sao?”
“ Đương nhiên.”
“ Muội muốn mở nữ y quán, được không?” Tô Trĩ có vẻ rất cố chấp với việc này:
Vân Lang bật cười:” Đương nhiên là được, nhưng muội còn ít tuổi, người trong thành đôi mắt hạn hẹp, y quán dù có mở ra, cũng khó có bệnh nhân tới, thế nên bây giờ đi gặp A Kiều nương nương rất quan trọng.”
“ Muội cứ thấy không ổn.” Tô Trĩ sắp khóc rồi, người ẩn tộc tiếp xúc với huân quý là chuyện vô cùng kỵ húy, người ẩn tộc mà phục vụ huân quý đều không có kết quả tốt, xa như Kinh Kha, Cao Tiệm Ly, gần có Công Tôn Quỷ, Dương Thắng:
“ Muội là kỳ nữ, muội muốn trị bệnh cứu người, ta nghe nói y giả phải có lòng dạ phụ mẫu, chỉ cần thấy sinh linh có nạn là cứu chữa, lão tổ tông Biển Thước từng chữa cho cả sói đói mà.” Vân Lang phấn chấn nắm tay Tô Trĩ:” Muội hãy coi toàn bộ thế gian là bệnh nhân, bọn họ ngu muội, sống trong cực khổ, vô tri, muội không thấy cần phải giải cứu họ khỏi những tên dong y hay sao? Đây là chuyện rất tốt.”
Tô Trĩ được tiếp thêm không ít dũng khí, cảm thấy Vân Lang rất có lý, vì sao nàng muốn ra ngoài, bởi vì từ đầu đã muốn ở y quán ở Trường An, nàng học đầy bụng y thuật nhưng xung quanh nàng cũng toàn người như thế, học thuật không có đất dụng võ, làm nàng không thích.
Hai huynh muội đi qua ruộng gai, cuối con đường nhỏ là cái cổng vòm, hừ hừ, tên Lưu Triệt hẹp hòi đó không ngờ tranh thủ lúc y đi Ngọa Hổ, đã dùng tường cao xây kín quanh Trường Môn cung rồi, thế cũng đành đi, nhưng mà chẳng có con mắt nghệ thuật gì cả, cái tường lớn xám xịt phá hỏng cảnh tượng xung quanh.
Cánh cửa nhỏ gần Vân gia trang này chắc do A Kiều giữ lại, nếu không hắn bịt kín mít.
Đại Trường Thu hôm nay ăn mặc có chút vẻ tiên phong đạo cốt, không mặc y phục hoạn quan, mà mặc áo thâm, trừ không dán râu ra, thì giống một học giả khí công tinh thâm.
Ngay cả thái độ cũng vô cùng khách khí, khom mình với Tô Trĩ:” Gia chủ nhân nghe nói có tiểu tiên sinh trong sơn môn tới bái phỏng, đã đợi từ lâu.”
Tô Trĩ ở trước mặt Vân Lang còn tỏ ra yếu đuối, chứ với người khác, nàng lại là tinh linh kiêu ngạo, lạnh nhạt thi lễ:” Quấy rầy.”
Nói xong hết sức tự nhiên bước lên xe ngựa hai bánh chuẩn bị cho nàng.