Đại Trường Thu ra hiệu cho thị vệ đánh xe đi, vừa xong còn tươi cười khúm núm với Tô Trĩ, vậy mà đối diện với Vân Lang thì thái độ xoay chuyển 180 độ, mặt lạnh tanh:” Vân tư mã, không biết những người khác của Khoa Kỹ Tây Bắc đâu rồi?”
“ Mùa đông năm ngoài, vị sư trưởng cuối cùng của sư môn đã qua đời.” Vân Lang thương cảm nói:
Đại Trường Thu cười lạnh:” Ngươi dùng độc dược hạ độc sư trưởng, đạt được mục đích rồi, nhưng cái giá phải trả không nhỏ, tư vị bài độc cả tháng không dế chịu phải không?”
Vân Lang sửng sốt không hiểu ra sao ông ta lại nói thế, cảm giác Đại Trường Thu nhất định hiểu lầm rồi.
Đại Trường Thu chỉ thẳng mặt Vân Lang, đanh thép kết tội:” Cứng miệng rồi chứ gì, đừng tưởng không ai biết việc ngươi làm, ví như ngươi vì chiếm đoạt bí kỹ độc môn của Khoa Kỹ Tây Bắc mà lòng lang dạ thú hạ độc giết chết sư trưởng.”
Vân Lang nghe rõ Đại Trường Thu nói rồi, ông ta không giống nói chơi, mặt âm trầm:” Ông muốn nói gì?”
“ Đừng vờ vịt, sư trưởng ngươi chết, sau đó ngươi lại bị trúng kịch độc, còn bị tâm bệnh dày vò thời gian dài, lão phu có thể tưởng tượng ra ngươi đối quyết với sư trưởng thảm liệt ra sao, cả hai lưỡng bại câu thương, nhưng ngươi nhờ tuổi trẻ hơn mà còn sống được để giải độc, còn sư trưởng ngươi thì qua đời.”
“ Hừ, đại trượng phu dám làm dám nhận, vì truyền thừa độc môn, giết sư trưởng xem như ngươi cũng là kẻ có dã tâm. Đừng lo, chuyện này tới đây là dừng, hai ta biết là được, ngươi không cần chối, lão phu cũng không định tiết lộ ra ngoài.”
“ Ân sư của ngươi rất tốt với ngươi phải không? Ông ta cũng chính là vị tiên sinh dạy học cho đám tiểu tử dã nhân, có thể tưởng tượng ra đó là lão tiên sinh bao dung hiền từ. Còn ngươi, năm xưa lòng lang dạ thú của ngươi sớm bị sư môn nhận ra, nên trục suất ngươi khỏi sư môn, ân sư ngươi vì tình nghĩa sư đồ sâu nặng, cho nên mới không nỡ để ngươi một mình lưu lạc nhân gian mà đi theo, nhưng kết cục vẫn bị ngươi ám hại. Nếu không ngươi không thương tâm như thế, ta biết ngươi không phải là kẻ tốt đẹp rồi, tiếc cho lão tiên sinh cả đời tận tụy, rốt cuộc bị người mình tin tưởng nhất phản bội.”
Câu cuối cùng của Đại Trường Thu như kim như đâm vào tim, vì nó đúng rồi, nhắc tới cái chết của Thái Tể, tâm tình Vân Lang đều rất tệ.
Đáng thương cho Thái Tể tới khi chết cũng không biết vị hoàng đế mà mình cả đời trung thành đã làm gì, dù có chết cũng muốn quỳ gối dưới chân hoàng đế của mình.
Cả đời Thái Tể chưa từng sống vì mình, sự trung thành của ông, ái tình của ông, thậm chí cả sinh mạng đều hiến cho hoàng đế.
Để rồi cuối cùng chết ở bậc thềm đá giá lạnh.
Đại Trường Thu thấy vẻ Vân Lang thất hồn lạc phách của Vân Lang cũng không lên tiếng châm chọc y nữa, lắc đầu thở dài một tiếng, đi qua cổng vòm.
Có lẽ, hẳn là chuyện không hoàn toàn như mình suy đoán, Vân Lang bị dồn vào đường cùng, không còn lửa chọn nào khác mới phải giết sư trưởng, mỗi nhà đều có lời khó nói, ai đúng ai sai, người ngoài sao nói rõ.
Ông ta gần cả đời sống trong thâm cung, đã chứng kiến những câu chuyện bi thảm hơn thế vạn lần rồi.
Vân Lang lặng đi một lúc, khi nhớ ra phải nói rõ chuyện mình không giết lão sư thì phát hiện ra bên rừng gai chỉ còn lại một mình, dù hộ vệ ở cổng cũng biết ý rời đi, để lại cho y một mình thương tâm.
Ngồi bịch xuống đất, đoán chừng hiểu lầm này không cách nào giải thích được rồi, quan trọng là lão già đó có ý đồ gì đây? Định nắm thóp mình để sau này tiện bề sai bảo sao, rất có khả năng đó.
Đại Vương không biết từ khi nào tới bên Vân Lang, nó rất giỏi cảm nhận tâm tình của Vân Lang, nên yên tĩnh nằm bên đợi.
Gần đây Đại Vương cũng không dễ sống, ba con hổ của A Kiều cũng sắp trưởng thành rồi, cứ cách tường viện khiêu khích uy nghiêm của nó, dù sao trong mảnh đất nhỏ có tới bốn con hổ là quá nhiều.
Đông Phương Sóc từ Trường Môn cung đi ra, nhìn thấy Vân Lang bi thương ngồi trên cái cọc gỗ, hừ một tiếng, dùng tư thế khoa trương nhất nghênh mặt bước qua.
Hắn tất nhiên là có lý do đắc ý, cái xe ngựa nhà quê của hắn được quan viên Xa mã giám tán thưởng, cho dù Đại Trường Thu cũng thấy hắn làm không tệ, khen không ngớt.
Điều này khiến Đông Phương Sóc càng thêm vênh váo, giờ chỉ đợi bản vẽ dâng lên cho hoàng đế ngự lãm, sau đó trang trí bên trong nữa là xong.
Khi ai cũng thích nhà quê, Vân Lang thực sự biến thành nhà quê.
Khi cảm thấy không thoải mái, người Vân gia trang tử có thói quen, đó là đi tắm nước nóng.
Lưu Nhị đã thoái ngũ thì hận không thể ngủ ngay ở trong ao nước nóng, nên lúc Vân Lang nhảy vào ao thì Lưu Nhị vẫn nằm trong ao, cánh tay bị thương được ông ta cẩn thận gác bên ao, còn dùng giấu dầu bọc cẩn thận.
“ Tư mã, nếu như ngài mà nói sớm trong nhà có ao nước nóng tuyệt thế này thì lão hán đã tới rồi, đâu cần ngài phải mời tới mấy lần.”
Vân Lang chìm người xuống nước tới tận mép cằm mới nói:” Thôi đi, ông nhìn thấy sự giàu có của nhà ta mới quyết định ở lại ăn không chờ chết.”
Lưu Nhị cười lớn:” Đúng là không gì qua mắt ngài được, khắp Trường An muốn kiếm nhà nào tốt hơn để dưỡng lão không phải dễ. Kỳ thực cũng là do mấy ngày qua nhận ra tư mã ngài là người tính tình đạm bạc, không màng danh lợi hay phú quý, sống ở nhà ngài sẽ được yên ổn, nên quyết định ở lại.”
“ Con chó già ông không biết nói là ngưỡng mộ ta mà ở lại để ta kiêu ngạo một chút à, ông còn lừa được ít tiền.” Vân Lang cười mắng:
Lưu Nhị há hốc mồm một lúc, thấy đúng thế thật, thộn mặt hỏi:” Lão hán ít học mà, bây giờ nói có được không?”
“ Khi ta không biết thì ông mới lừa được, giờ ta biết rồi mà vẫn bị lừa thì ta là đồ ngốc à?”
Lưu Nhị vỗ vỗ trán tiếc nuối, chuyển chủ đề:” Tư mã, mấy ngày qua lão hán chọn được ít người còn sức chiến đấu trong quân, tám mươi người được không?”
Vân Lang lắc đầu:” Không biết gì hết, quan chức thiếu thượng tạo của ta chỉ được có mười sáu hộ vệ, hai giáp sĩ.”
Lưu Nhị giơ cánh tay mất nửa của mình lên:” Bọn lão hán mất quân tịch rồi, sao thành hộ vệ của ngài được, chỉ làm gia đinh thôi, gia đinh không tính mà.”
“ Hả? Các ngươi bị cách trừ quân tịch rồi à, sao ta không biết?” Vân Lang bất ngờ, là hộ vệ có quân tịch thì có thể cùng y lên chiến trường bảo vệ bên cạnh, gia đinh thì không:
“ Sáng hôm nay một tên tòng lại tới doanh thương binh phát lệnh hoàn hương, lão hán được phái khiển làm lý trưởng, ngài mà trả tiền công ít thì lão hán lỗ đấy.”
Vân Lang thoáng nghĩ là hiểu:” E rằng cái chức lý trưởng đó của ông không dễ làm hả?”
Lưu Nhị khịt mũi:” Ở Hoa Đình lý có bốn lý trưởng hồi, lão hán xếp thứ năm, đợi bốn người kia chết hết mới tới lượt.”
“ Hừ, Trung quân phủ lại đi lừa các ngươi như thế à?” Vân Lang rất phản cảm với hành vi vắt chanh bỏ vỏ này:
“ Không coi là lừa, còn cho một vạn tiền, không tệ rồi.” Lưu Nhị cười to lắm, ánh mắt chẳng có vẻ gì vui mừng, chỉ có cô đơn lạc lõng:
Vân Lang vốc nước lên rửa mặt, nghĩ một lúc rồi nói:” Ông một tháng hai nghìn tiền, các huynh đệ khác thì một nghìn, nếu không thích tiền đổi ra lương thực, muốn lụa hay vải vóc nhà đều có. Có gia quyến mang bà nương oa tới, chỗ ở thì có sẵn rồi, hai dãy viện tử sát đường lớn đó, tùy chọn, đó là chỗ hộ vệ trước kia ở.”
Lưu Nhị đứng ngay dậy:” Tư mã, có lập khế chứ?”
“ Tất nhiên là lập khế, nếu không các ngươi bỏ chạy như đám hộ vệ trước kia thì ta mất cả tiền lẫn người à?”
Dáng vẻ uể oải của Lưu Nhị lập tức biến mất, toàn thân đầy tinh thần, rút kinh nghiệm lúc nãy, khom người bợ đít:” Bọn lão hán nghe ngài, chỉ mong tư mã phong hầu trên lưng ngựa, công hầu vạn đại.”
Vân Lang phẩy tay:” Khỏi phong hầu, ta không có ý nghĩ đó, công hầu vạn đại cũng bỏ đi, người có loại suy nghĩ ấy chết cả rồi.”
“ Vậy hi vọng tư mã ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, bọn lão hán đi theo ăn cơm thừa canh cặn.” Lưu Nhị nghĩ mãi mới ra một câu chúc tốt lành khác:
Vân Lang cười méo miệng:” Đó là từ hình dung bọn cường đạo với đại vương trên núi biết không hả, còn nữa cơm thừa canh cặn để nuôi lợn, người phải ăn cho ra người, sống ra người. Ta không cần các ngươi phải liều mình vì ta, nhưng yêu cầu các ngươi phải giúp ta bảo vệ mảnh đất này, để tất cả những người ở đây được sống cho ra người.”
Lưu Nhị chỉ nghe vài câu thế thôi mà mắt đã đỏ hoe rồi, dập đầu lạy ba cái, chỉ tay lên trời thề:” Giữ gin mảnh đất này, chính là giữ gìn nhà mình, cho chết cũng không thiệt, đa tạ lang quân, đa tạ lang quân, lão nô ít nhất trước khi chết được biết mình chết vì điều gì.”
Vân Lang nghe cũng xúc động:” Mọi người trong nhà gọi ta là thiếu gia, cùng sống thôi, đừng làm quá nặng nề.”
Lưu Nhị kích động nhìn rừng núi hùng vĩ bốn xung quanh:” Lão nô muốn chết ở đây.”
“ Cút, đây là cái ao ta hay tắm, kiếm chỗ khác mà chết, con chó già ông mũi thật thính, mới đến được mấy ngày mà mò lên được tận đây.” Vân Lang nhìn Lý Sơn phía sau lưng, lợi dụng những người thật thà khao khát cuộc sống hạnh phúc này bảo vệ hoàng lăng, y thấy cánh cửa thiên đường đã khép lại với y rồi, sau này chết thế nào cũng xuống địa ngục: