Tô Trĩ về nhà vào đúng giờ cơm, Tiểu Trùng về cùng nàng, cả hai tóc còn ướt, xem ra A Kiều dùng cái bể bơi cực kỳ tôn quý của nàng chiêu đãi Tô Trĩ.
Nha đầu đó tay còn cầm một cái bọc vải nhỏ, nhìn cái môi trề ra tới cả mét của Tiểu Trùng là biết thứ trong đó không rẻ.
Tô Trĩ phấn chấn tới độ cái mặt nhỏ tới giờ vẫn đỏ bừng, vung tay nói:” Sư huynh, muội không mở y quán ở Trường An nữa, mà mở tại Phú Quý trấn, A Kiều quý nhân đã hứa xây cho muội một y quán thật lớn. Sư huynh, huynh nói không sai, người ẩn tộc chúng ta phải ra ngoài rồi, muội chuẩn bị viết thư, mời mấy vị sư trưởng xuất sơn.”
Chẳng biết A Kiều hứa hẹn gì mà làm nha đầu này phấn khích quá độ như thế, Vân Lang chỉ mỳ trộn:” Muội ăn cơm đi đã, không vội nhất thời.”
Tô Trĩ cầm bát lên lại đặt xuống, kích động vừa nói vừa chạy về phòng:” Không được, muội phải đi viết thư ngay.”
“ Khoan đã.” Vân Lang vươn tay tóm lấy Tô Trĩ, y muốn lợi dụng Tô Trĩ một chút, nhưng không muốn đẩy nàng vào hố lửa.
Thời gian qua y luôn theo dõi những động tĩnh xung quanh A Kiều, phát hiện ra, nàng năm nay hai bảy tuổi, ở Đại Hán nhiều nữ nhân con đã lớn bằng Tô Trĩ rồi, vậy mà nàng chưa một lần hoài thai.
Phương diện này Lưu Triệt không có vấn đề, Vệ Tử Phu hoài thai sinh nhi tử, Trương mỹ nhân sinh nữ nhi, vậy có vấn đề là A Kiều. Khả năng cao chuyện này khiến nàng mất ủng hộ của trọng thần trong triều, nên phải rời ghế hoàng hậu.
Chính vì không con, A Kiều mất đi tự tin, nhắm vào tỳ nữ đáng thương như Vệ Tử Phu.
Nếu A Kiều hứa hẹn lớn với Tô Trĩ, vậy y chỉ đoán vấn đề.
“ Không được tùy tiện khám bệnh cho nương nương, càng không được tùy tiện kê đơn cấp thuốc, đây là điều muội phải nhớ cho kỹ, đợi sư trưởng của muội tới mới được.” Ăn cơm xong, khi uống trà, Vân Lang căn dặn Tô Trĩ, tiểu yêu tinh này thông minh thật, nhưng sống trong núi từ nhỏ, gần như không hiểu lòng người hiểm ác:
“ Biết rồi, muội không ngốc như sư huynh nghĩ đâu, hôm nay A Kiều quý nhân có ý muốn muội bắt mạch, bị muội lảng đi. Huynh cũng coi thường muội. Hừ, đợi tỷ tỷ của muội tới, huynh sẽ biết thế nào là cao thủ thật sự.”
“ Ồ, nói vậy là tỷ tỷ của muội cũng coi thường muội?”
“ Hừm, mọi người đều thế, ai cũng xem thường muội, ở đất Lang Gia, ai cũng nói tỷ tỷ muội hơn muội, tới đây lại có người nói sư huynh giỏi hơn muội, muội chẳng thấy hai người giỏi hơn mình ở đâu.” Bị Vân Lang nói trúng tâm sự, ngay cả quả hạnh mà Tô Trĩ thích nhất cũng không ăn nữa, đứng dậy dậm chân chạy mất:
Vân Lang chỉ biết lắc đầu, y đoán, mình còn phải mệt vì cô tiểu sư muội này.
Không lâu sau, ba người Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm lại mò tới.
“ Ta không thăm dò được Khoa Kỹ Tây Bắc ở đâu, Tiêu tiên sinh chưa bao giờ nghe thấy.” Tào Tương rất phiền não, lần đầu tiên gia thần không gì không biết của mình lại có chuyện không biết:
“ Nếu trăm năm trước có lẽ không ai không biết, song năm tháng trôi đi, sư môn ẩn cư sâu trong núi, người điêu linh dần, trải qua một biến cố lớn, mười năm trước còn ba lăm người, năm năm trước còn năm người, tới giờ chỉ còn mình ta thôi.” Vân Lang lấy một phần lịch sử Thần vệ doanh ra buồn bã nói:” Thế gian không nghe nói tới nữa là bình thường.”
“ Chỉ còn mỗi mình ngươi thôi sao?” Hoắc Khứ Bệnh giọng như có vẻ vui mừng:
“ Ừ, sư trưởng cuối cùng của ta đã mất năm ngoái rồi.”
Tào Tương rất vô tâm reo hò:” Tốt quá, có sư môn là chuyện tốt, không có sư môn càng tốt, trước kia có người giúp ngươi, bây giờ không ai cản trở ngươi, tóm lại, ta thấy ngươi nên vui mới đúng.”
Vân Lang đã quen cái miệng chó của hắn rồi:” Ngươi không có mẫu thân là trưởng công chúa, cái đầu của ngươi bị đem cho chó gặm rồi đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh cười:” Ngươi còn chẳng phải thế à, không có bản lĩnh sư môn truyền cho sớm bị Trương Thang chặt đầu.”
Tào Tương nghe nhắc tới Trương Thang thì thuận miệng nói:” Ông ta đang dẫn Chủ Phụ Yển tới trong quân Đại tướng quân, vì Đại tướng quân không muốn xử lý thu hoạch trong quân, dâng thư xin bệ hạ phái người xử lý.”
Hoắc Khứ Bệnh bất mãn:” Ngươi gọi cữu cữu ta một tiếng á phụ thì chết à?”
Tào Tương giang tay:” Ta không có vấn đề, gọi cữu cữu ngươi là cha luôn cũng được, nhưng mà trong nhà ta còn có đống người họ Tào, ta mà xưng hô như thế thì bọn họ làm sao?”
Vân Lang không thèm để ý tới quan hệ rắc rối giữa Tào Tương và Hoắc Khứ Bệnh, càng không hứng thú đề nghị chơi mạt chược của Lý Cảm.
Hôm nay ánh trăng rất đẹp, chẳng bằng đi dạo trong trang.
Rất tĩnh mịch, ở cái thời đại mà sinh hoạt theo mặt trời thế này, đa phần mọi người đều đã lên giường ngủ rồi, bất kỳ ai còn thắp đèn thức đêm đều là dị loại.
“ Vườn hoa với bầu rượu, không bạn, uống mình ta, mời trăng cùng nâng chén, với bóng nữa thành ba. Tiên sinh ban ngày dương dương đắc ý là thế sao bây giờ cô độc uống rượu một mình?”
Đông Phương Sóc tựa hồ ngồi dưới gốc liễu cổ thụ uống rượu rất lâu rồi, lờ đờ say nâng chén mời Vân Lang:” Tư mã ngài uống một chén chứ.”
Vân Lang lắc đầu:” Không uống, tiên sinh muốn nói gì thì nói đi.”
Đông Phương Sóc cười dài:” Ban ngày đi qua trước mặt tư mã ngài vênh vang là thế, chính muốn ngài tìm ta lý luận, không ngờ bị ngài nhìn thấu.”
“ Sau này có gì nói nấy, nếu không phải ta tình cờ đi ngang qua nhìn thấy thì tiên sinh ngồi nuôi muỗi uổng công rồi.”
“ Tư mã sao giống đám tầm thường khắp thiên hạ được, ngài tới rồi, chúng ta cùng thương lượng đại sự.”
Vân Lang không thích nhất là cái tính rườm rà của Đông Phương Sóc, y là dân kỹ thuật, làm gì cũng trực tiếp nhất, chỉ phía Phú Quý trấn:” Phiền toái ở đo mà ra à?”
Đông Phương Sóc gật đầu:” A Kiều quý nhân làm việc quá bá đạo, muốn dùng sức một mình để lập nên cả tòa thành, đã sắp bị người người xa lánh rồi.”
“ Người có tư cách nói câu này chỉ có Quán Đào công chúa, bà ta hứng thú với chuyện này sao?” Vân Lang đoán:
Đông Phương Sóc khinh thường:” Quán Đào công chúa chỉ là thứ giòi trên thịt thối, loại bỏ không khó, khó là đám không ngừng kích động bà ta kìa, nói thực, trên thế gian này người ngu xuẩn nhất là bà ta. Bà ta làm bao chuyện trời đất khó dung mà vẫn tiêu diêu tự tại đều là nhờ A Kiều quý nhân, giờ vì chút tiền tài mà hại chỗ dựa của mình, không biết nghĩ cái gì?”
“ Nói vậy là nhiều kẻ đã nhìn thấy cái lợi to lớn ở Phú Quý trấn, muốn nhảy vào kiếm chén canh.”
“ Chủ yếu là cái lợi than đá quá lớn, vẻn vẹn một năm biến nó thành tài nguyên đắt giá, có kẻ tâu lên bệ hạ, muốn quy than đá vào quốc hữu, giống lệ độc quyền muối sắt. Nền tảng phồn vinh của Phú Quý trấn là than đá, không có nó, không thể.”
Vân Lang xua tay:” Cứ cho họ vào, nương nương không cần cái lợi than đá đó, chỉ cần sở hữu Phú Quý trấn là đủ, những kẻ muốn kiếm lợi ở Phù Quý trấn thì phải nhìn sắc mặt nàng, địa vị của nàng càng vững, là điều mà người đi theo nàng muốn thấy. Ngưng tụ nhân tâm mới là chuyện hàng đầu, lợi ích rồi sẽ có thôi. Ta từng nghe một vị tiền bố nói, làm bằng hữu nhiều lên, làm kẻ thù ít đi, đó là thành công.”
Đông Phương Sóc được Vân Lang gợi mở liền thấy lối đi mới, song vẫn còn băn khoăn:” Chỉ là con người lòng tham không đáy, e A Kiều quý nhân thành làm nền cho kẻ khác, tới khi đó không khống chế được.”
“ Cứ làm đi.” Vân Lang nói xong chẳng đợi Đông Phương Sóc truy hỏi, chắp tay vào rừng thông, vừa đi vừa cười: