Đông Phương Sóc xem ra thích hợp làm gia thần thôi, một cái Phú Quý trấn khiến toàn bộ sự chú ý của hắn tập trung vào, chỉ biết suy tính làm sao để củng cố tài sản cho A Kiều rồi, quên nhìn toàn cảnh.
Không khó để đoán, Lưu Triệt mà biết bao kẻ lăm le lợi ích ở Phú Quý trấn sẽ cười lớn thế nào. Hắn không quan tâm Phú Quý trấn lọt vào tay ai, chỉ cần có thực sự thành vùng đất giàu có, người chiến thắng cuối cùng vẫn là Lưu Triệt.
Chỉ cần A Kiều giữ lợi ích nhất trí với Lưu Triệt, kệ người khác tranh giành, đảm bảo Phú Quý trấn là nguồn thuế lớn, đó là thắng lợi của nàng.
Vân Lang không biết Đông Phương Sóc nhìn thấu vấn đề này không, nếu hắn nghĩ thông, tầm nhìn của hắn sẽ mở rộng vô hạn.
Cuộc sống luôn bắt Vân Lang phải dính dáng vào chuyện mưu mô toan tính, y quen rồi, không ngại chuyện đó, nhưng đó không phải là bản chất của y, nên Vân Lang không thích những kẻ mưu mô.
Chỉ có lao động mới là chân thật nhất, chỉ có người lao động mới là người thuần túy.
Trăng sao đã đầy trời, bóng đêm hoàn toàn bao phủ mặt đất, xưởng ươm tơ của Vân gia vẫn đèn đuốc sáng choang, khắp nơi là phụ nhân bận rộn, từ khi tằm cho vào nước nóng, bọn họ không nhàn được nữa.
Vân Lang thấy Lưu Bà ăn mặc phong phanh cúi gục đầu, dựa vào cái cây nghỉ ngơi, những phụ nhân khác ăn mặc sơ sài như vậy, còn người ở bên nồi nước nóng, thì không tiện miêu tả nữa rồi.
Đây là thế giới của phụ nhân, thông thường Vân Lang không tới, tối nay ăn cơm không thấy Lưu Bà đâu, không yên tâm tới xem.
Bước chân đi nhẹ như vậy mà vẫn đánh thức Lưu Bà, vội vàng đứng dậy chỉnh lý y sam, chẳng phải vì xấu hổ, mà ăn mặc thiếu chỉnh tể là không lễ phép, Hồng Tụ bảo vậy, vội hỏi:” Thiếu gia sao lại tới đây?”
“ Tiểu Trùng nói mọi người chỉ ăn qua loa vài cái bánh rồi lại đi làm việc, công việc nặng nề như vậy, lỡ có vấn đề gì, làm sao ta yên tâm.”
Lưu Bà giữ cổ áo cúi mình thi lễ:” Đa tạ thiếu gia quan tâm, năm nay tằm trong nhà không được tốt, không đủ to, tơ nhả ra hơi vàng, không phải tơ thượng đẳng, sợi tơ lại mảnh, nếu bị đứt càng tệ, vì thế không thể qua loa, phải lập tức bóc hết kén tằm.”
Vân Lang trấn an:” Kỳ thực cũng không sao, xem, Trường Môn cung có bận rộn thế đâu, thiếu chút tiền cũng được, nhà ta không đặt mục tiêu kiếm tiền lên hàng đầu.”
“ Thế sao được.” Lưu Bà trừng mắt nhìn về phía Trường Môn cung nói như bị xúc phạm lắm:” Thiếu gia, bên đó tơ có kéo thành cục thì vẫn bán được, nhà ta không có bản lĩnh đó, bọn họ lãng phí đồ tốt, sẽ bị người ta chửi sau lưng, nhà ta không làm thế, nhà ta đã làm gì là phải làm tốt nhất. Ở đây vạn sự thuận lợi, mọi người vất vả một chút không đáng gì cả, thiếu gia đợi khi bọn bà tử làm không tốt hãy tới cũng không muộn.”
Tốt lắm, đã nuôi được kiêu hãnh với nghề rồi, Vân Lang nhe răng hàm răng trắng đều đặn cười:” Được rồi, ta đi đây, không định nhìn trộm các ngươi đâu mà lo, một lát nữa Hồng Tụ và Tiểu Trùng mang rượu gạo để mát tới, mỗi người uống một bát, giữ sức khỏe.”
Lưu Bà phấn chấn hẳn:” Vậy tạ ơn thiếu gia, không cần đám nữ nhân kia ra cám ơn người nữa, kẻ nào kẻ nấy y phục không chỉnh tề, làm người cười cho. À, thiếu gia, còn việc gửi phó phụ nhà ta tới Đức Thắng phường xem xưởng quan làm lụa ra sao rồi ạ, bà tử muốn thử dệt lụa ngay năm nay.”
“ Yên tâm, ta đã nói với Trương công, thủ lệnh của ông ấy đã đưa tới nhà, khi nào cần đi cứ tới chỗ ta mà lấy.” Vân Lang phủi áo đứng lên, chỉ Hồng Tụ và Tiểu Trùng khệ nệ khiêng thùng rượu đằng xa:” Vậy không quấy nhiễu mọi người uống rượu nữa, Đại Vương cũng tới rồi, không cần phải lo.”
“ Ây dà, thiếu gia lại làm chuyện không nên làm rồi, chỉ trong nhà ta, đám vô dụng đó mới được coi như bảo bối, ở nhà khác, sớm bị đuổi đi cho chết đói. Cái đám càng ngày càng lười, làm thì ít, chơi thì nhiều, mới sung sướng chưa được bao ngày đã quên mất mình là ai rồi sao, thi thoảng phải nhắc cho chúng nhớ, thiếu gia đừng chiều quá.”
“ Bà ngày càng khó tính đấy, nhà ta quản chuyện nhà ta thôi, để ý ngoài kia làm cái gì.”
“ Trời tối, thiếu gia đi thong thả.” Lưu Bà cúi đầu tiễn Vân Lang đi, sau đó đứng dưới gốc thông, quát vào trong, hết sức uy phong:” Thiếu gia mang rượu tới, kẻ nào chưa chết thì ra đây mà uống một ngụm rồi làm việc, làm không xong thì chết hết bên nồi cho ta.”
Ở nơi này Lưu Bà uy phong như Đại tướng quân, đó là một nhân tài bị mai một, Vân Lang tin, bà tử này mà biết ít chữ, xinh đẹp hơn một chút, đừng béo như thế sẽ thành nhân vật phong vân ở Đại Hán.
Nghe tiếng đám phụ nhân ríu rít đi ra, Vân Lang bước chân nhanh hơn, khi gặp Đại Vương vỗ vỗ đầu nó một cái chỉ vào rừng, nó hiểu ngay, gầm dữ dội, tuyên bố mình là vương nơi này, thế là chim chóc bay tán loạn, đám thú nhỏ không rõ tên chạy trối chết.
Tiểu Trùng đặt thùng rượu xuống sau đó nhanh chân đuổi theo Vân Lang, muôn phần úy khuất giơ ngón út lên:” Thiếu gia, rõ ràng tỳ tử càng chịu khó hơn, quý nhân lại cho Tô Trĩ tiểu nương một đống đồ tốt, chỉ cho tỳ tử đĩnh bạc nhỏ xíu.”
Vân Lang búng mũi Tiểu Trùng:” Biết đủ đi, nếu không có Tô Trĩ thì ngươi chẳng có nổi một đĩnh bạc đâu.”
“ Nhưng mà tỳ tử muốn hai đĩnh bạc, để đánh một cái khóa bạc, một cái vòng bạc, Sửu Dung tỷ tỷ sắp sinh rồi, tỳ tử phải chuẩn bị quà cho tiểu oa oa. “ Tiểu Trùng mách lẻo:” Thiếu gia, lão hoạn quan đó chắc là ăn bớt tiền thưởng của A Kiều quý nhân đấy, lần trước Hồng Tụ sang đó đưa bánh thôi mà được thưởng một đĩnh vàng cơ mà.”
Vân Lang chẳng cách nào nói với nha đầu tội nghiệp này biết, người ta tặng quà dựa vào tầm trọng yếu để phân đẳng cấp, A Kiều cần Tô Trĩ, tất nhiên phải có trọng lễ. Còn mẫu thân Hồng Tụ có quan hệ không rõ ràng với Đại Trường Thu, nên được thiên vị hơn.
Còn về phần Tiểu Trùng chỉ là một tiểu nhà hoàn của Vân gia thôi, chẳng có chút bối cảnh nào, có thể thoải mái ra vào Trường Môn cung chơi đã là do A Kiều khai ân.
Cũng chẳng nhất thiết phải nói, nhiều chuyện hiểu rồi chỉ thêm thương tâm, Vân Lang lấy từ trong túi nhỏ xiêu vẹo do Hồng Tụ thêu một đĩnh bạc, đặt vào tay Tiểu Trùng:” Cho ngươi này, không được khóc.”
Tiểu Trùng vốn đang sụt sịt chảy cả nước mũi ra, nhìn thấy đĩnh bạc khịt mũi một cái thế là thần kỳ nước mắt nước mũi biến sạch.
Hồng Tụ còn nhỏ, chạy chậm, khi nó tới nơi thì Tiều Trùng đã ngoạc miệng cười:” Hồng Tụ, ngươi xem, lần này thiếu gia cho ta bạc, không cho ngươi.”
Hồng Tụ làm bộ mặt íu xìu, nhân lúc Tiểu Trùng không chú ý thì hấp háy đánh mắt với Vân Lang, bảo y nhìn nha đầu ngốc kìa.