Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 259 - Q2 - Chương 043: Thứ Không Dùng Được, Tuy Tốt Cũng Vô Nghĩa.

Q2 - Chương 043: Thứ không dùng được, tuy tốt cũng vô nghĩa. Q2 - Chương 043: Thứ không dùng được, tuy tốt cũng vô nghĩa.

Vân lang về tới trung viện thì phòng Hoắc Khứ Bệnh vẫn sáng đèn, Tào Tương ngồi ở hiên nói chuyện với Lý Cảm đang loay hoay với cây cung.

Thấy Vân Lang đi lên, Tào Tương chỉ chỉ Hoắc Khứ Bệnh:” Đang nghiên cứu quân trận, chuẩn bị lần nữa trang bị chiến xa để dùng.”

Vân Lang ngồi xuống:” Ừ, thì sao?”

Tào Tương làm điệu bộ đáng ghét:” Hắn chẳng qua chỉ muốn học cữu cữu hắn thôi.”

“ Sao, ngươi coi thường Đại tướng quân à?” Đang quấn tơ lên cung, Lý Cảm dừng tay lạnh nhạt hỏi:

“ Ta nào dám, nhưng mà ta thấy chúng ta là tân quân, thì có cái gì đó mới mẻ, học theo người khác mất uy phong.”

Vân Lang nhịn cười, quá rõ ràng Tào Tương không hề thích trượng phu của mẫu thân mình, bày lý do này nọ:” Hả, Tào gia ngươi chính là Tiêu quy Tào tùy (*), vậy mà lại xem thường chỗ cao minh của người khác à? Hai ngày trước ta cười nhạo Đông Phương Sóc làm xe ngựa quá nhà quê, kết quả một đám người nói đó là liễn xa phù hợp với hoàng đế. Điều ấy nói lên cái gì, nhãn quang mà ta luôn kiêu ngạo có vấn đề, ta không nghĩ tới, liễn xa của bệ hạ không cần ý kiến của bệ hạ, mà cho người khác nhìn. Thứ mới chưa chắc đã tốt hơn, tiếp nhận thứ mới luôn cần thời gian, trong thời gian đó, hãy dùng thứ cũ thuận tiện nhất.”

“ Đúng, giống trường cung trong tay ta, tuy trong quân chuyển sang dùng nỏ là xu hướng, nhưng ta thấy bắn cung quen tay hơn.” Lý Cảm có cơ hội là khoe cái cung lớn của mình, rất hài lòng:” Trang tử nhà ta xác định xong rồi, đã có chỗ đặt chân, mai tới nhà ta uống rượu đi.”

Tào Tương nhắc:” Mai nương ta tới đấy.”

“ Nếu trưởng bối đã tới, tất nhiên phải mời.”

Vân Lang thì thầm thở dài nhìn trăng sáng lẩm bẩm, không biết mai lại có ai chết.

Trường Bình mà tới Vân gia thì thế nào cũng có người chết, chưa bao giờ ngoại lệ, lần này người chết là Ngũ Bị, một trong Hoài Nam bát tuấn.

Chuyện này thật khó hiểu, người chiến đấu với Tô Lương ở đất Ngọa Hổ là Lôi Bị, Ngũ Bị chẳng qua là một viên thiên tướng thôi. Vân Lang cứ nghĩ Lưu Triệt sẽ tính sổ với đại tướng phe địch, không nghĩ đền mạng cho Hạt Yết chỉ là một viên thiên tướng.

Cẩn thận đánh giá thần sắc của Trường Bình, nàng tỏ ra rất bình tĩnh, xem ra không giết ai ở nhà mình.

“ Trà nơi này không tệ.” Trường Bình đặt bát trà xuống, ôn nhu nhìn Vân Lang:

Vân Lang sởn gai ốc, lần trước Trường Bình tới, hai người họ không vui vẻ cho lắm, thế mà lần này thái độ nàng lại khác hẳn, y cẩn thận đáp:” Khả năng là do lá trà, đây là lá trà mới được Nhị nhi tử của Bình Tẩu Trác thị mang tới.”

Trường Bình cau mày:” Sao vẫn còn qua lại với thương cổ đất Thục đó? Tình cũ khó quên à? Nếu ngươi thích Thục nữ, phủ ta không thiếu, vừa xinh đẹp lại trẻ trung, chọn một tới hầu hạ ngươi là được.”

Vân Lang lắc đầu ngay, nữ nhân của Trường Bình hầu phủ không đụng vào thì hơn, đều là người do Trường Bình huấn luyện ra.

“ Thế cũng tốt, thu nhiếp tinh thần, làm việc cho tốt, tương lai kiếm hôn sự tốt, thế mới tiến xa. Chuẩn bị đi, ba ngày nữa cùng ta tiến kinh.”

Vân Lang tất nhiên không có lựa chọn đi hay không, nên đành hỏi:” Ai muốn gặp thần?”

“ Đổng Trọng Thư, lần này ông ta tới Hoài Nam quốc làm quốc tướng, sau đại tế sẽ đi cùng Hoài Nam vương, ngươi đã là người của sơn môn, vậy tới gặp ông ta một chút, đừng để người ta hạ độc thủ.”

Chuyện này không thể đùa được, Vân Lang ý thức rất rõ đây là cuộc đấu tranh nguy hiểm, y gắn cái mác ẩn tộc lên người thì không thể tránh:” Thần chỉ là một quân tư mã nho nhỏ, làm sao lại lọt vào mắt người ta.”

Trường Bình đưa tay ra qua bàn nắm lấy tay Vân Lang, lật qua lật lại xem, thở dài:” Ti nông khanh nói, vẻn vẹn vùng Trường An, vì dùng cày Nguyên Sóc xuân canh năm nay kết thúc sớm sáu ngày, người biết chuyện không nhiều, lưa thưa với người thôi, ai dám coi ngươi là nhân vật nhỏ nữa.”

Vân Lang rất sợ bàn tay của Trường Bình, y có thể chịu đau, không có nghĩa ngu xuẩn đón nhận, lén lút rụt tay về, bị nàng lườm một cái.

“ Tiểu sư muội của ngươi là sao? Tuyền Cơ Thành không tùy tiện nhập thế, có người tới là hữu dụng lớn, ngươi lại nhét ngay cho A Kiều, chẳng lẽ không có lòng muốn thân cận ta.” Trường Bình rốt cuộc đi vào vấn đề chính:

Vân Lang lắc đầu ngay:” Trên thế giới này danh sách người sẽ không giết thần có công chúa, nhưng không có A Kiều nương nương.”

Trường Bình hài lòng với câu trả lời này: “Xem như ngươi còn có lương tâm.”

Hồng Tụ, Tiểu Trùng run run mang tới các loại bánh, sau đó nhận thưởng lùi ra.

Vân Lang đẩy bánh táo về phía trước:” Trong đó có đường.”

Trường Bình rất thích ăn đồ ngọt, ăn liền hai cái, mắt cũng nheo lại như trăng non:” Trong nhà cũng học theo cách làm bánh ngươi ghi lại, không làm sao ngon bằng, vậy là sao?”

Lại lần nữa khẳng định được tâm trạng của Trường Bình đang rất tốt, thái độ hiền hòa gần gũi hơn rất nhiều, lần này nàng không tới với thân phận quý nữ hoàng gia mà là trưởng bối trong nhà, Vân Lang mới dám hỏi tiếp:” Nếu Đổng Trọng Thư muốn gặp thần thì vì sao không tới đây mà muốn thần tới Trường An?”

“ Hừ, vừa rồi còn tự nói mình là tư mã nho nhỏ, giờ lộ mặt tự đại rồi, ta không tin ngươi là người Khoa Kỹ Tây Bắc vô danh nào đó, sư môn ngươi hẳn phải cực kỳ không tầm thường mới dạy ra đứa ngạo mạn như ngươi, dù sao ngươi không muốn nói thì ắn là có điều khó xử, bản cung không truy cứu.” Trường Bình vẫn ăn bánh táo, tỏ ra hết sức rộng rãi, kỳ thực nàng cho rằng nếu tiểu sư muội của Vân Lang đã hiện diện, tức là sẽ có manh mối để tìm kiếm, quan hệ hai người trước kia không tốt, cần cải thiện chứ không cần làm căng thẳng thêm:” Ta không cần biết quy tắc sơn môn ra sao, nhưng đã nhập thế thì tôn ti trên dưới, già trẻ phải theo, thế nên định sẵn ngươi phải đi gặp ông ta. Trừ khi tương lai danh vọng, quan chức của ngươi cao hơn.”

Vân Lang nhắm mắt lại, đã đóng vai đệ tử thế ngoại cao nhân thì phải làm tới cùng:” Trước kia Khứ Bệnh kể với thần rằng hắn có cơ hội nghe ngôn luận của Đổng Trọng Thư dâng lên bệ hạ, nhưng vì buồn chán mà chạy mất, thần đấm ngực tiếc nuối không thôi. Nhưng hai năm qua sống ở đây, tâm thái thần thay đổi nhiều, ngay tối qua, đi xem phó phụ trong nhà ươm tơ, thấy họ rõ ràng đã mệt mỏi vô cùng, vẫn cắn răng kiên trì, dù một sợi tơ tốt cũng không bỏ qua, lòng thần vô cùng thống khổ.”

“ Tích tắc đó, thần nhận ra người bên trên chưa chắc có lý, dù là những lời Đổng Trọng Thư nói có lợi cho sự thống trị của bệ hạ, nhưng về lâu dài, với quốc gia chưa chắc đã là chuyện tốt. Chúng ta làm bất kỳ chuyện gì cũng cần quá trình lựa chọn lấy cái tốt nhất, cuối cùng mới thi hành, bệ hạ mà trừ bỏ bách gia, tức là tự bỏ đi lựa chọn của mình rồi.”

“ Thần là người sơn môn, Đổng Trọng Thư đã nói rõ phải vứt bỏ học thuyết thiên hạ, độc tôn Nho thuật, thần không tán đồng, đạo bất đồng bất khả thuyết, không gặp thì hơn.”

Trường Bình đặt thìa xuống, một điểm nàng thấy Vân Lang nói một điểm có lý, hoàng đế không nên vội vàng hủy diệt bách gia, sẽ tự đánh mất quyền lựa chọn, cân nhắc một lúc:” Có biết vì sao Ngũ Bị chết mà không phải Lôi Bị chết không?”

Vân Lang lắc đầu.

“ Trong mắt bệ hạ, bất kể là Ngũ Bị hay Lôi Bị chết đều là anh tài Hoài Nam quốc, có lợi cho bệ hạ, nhưng một đằng Hoài Nam vương có thể tiếp nhận, đằng kia thì không. Ép Hoài Nam vương tới tuyệt lộ ngay là không tốt, nơi lỏng một chút, giết Ngũ Bị là được rồi, đợi quyền lực bệ hạ đạt tới độ cao, đừng nói Lôi Bị, dù Hoài Nam vương cũng thành ma dưới đao bệ hạ thôi.” Trường Bình nghiêm túc nói:” Hiện giờ ngươi đang ở vị trí Ngũ Bị, năm xưa Công Tôn Quỷ, Dương Thắng mưu sát người giữa phố, bệ hạ cực kỳ căm ghét người sơn môn tự cho mình đứng ngoài nhân thế, chuyên sử dụng quy tắc riêng mình. Bởi vậy thân phận của ngươi không hẳn là có lợi đâu, bệ hạ chưa dám đụng tới các bậc danh túc, nhưng dùng đám tiểu bối các ngươi tế đao thì vẫn làm được.”

“ Sơn môn sở dĩ hưng thịnh, đó là vì Đại Hán từ lúc khai quốc tới nay, dùng thuật Hoàng Lão coi trọng vô vi nhi trị, để thiên hạ tự sinh tự diệt. Giờ khác rồi, bệ hạ muốn rửa sạch mối hận Hung Nô, vậy toàn quốc chỉ có một tiếng nói.”

“ Lúc này Đổng Trọng Thư xuất hiện đúng lúc, có lợi bệ hạ cũng cổ hoàng quyền, ngươi nói không nên phế trừ bách gia, nhưng bách gia nếu tiêu diêu thế ngoại, không nghe bệ hạ sai khiến, vậy tồn tại hay không có tác dụng gì?”

(*)Tiêu Hà định ra, Tào Tham làm theo, thành tục ngữ nói sự rập khuôn.

Bình Luận (0)
Comment