Vân Lang chăm chú lắng nghe lời Trường Bình nói, vì y đã đặt nửa chân vào cuộc phân tranh này rồi, đồng thời qua ánh mắt tha thiết và lời nói chân thành ấy, y có cảm tưởng Trường Bình rất muốn y quỳ xuống bái lạy gọi một tiếng "mẫu thân", vì tất cả những việc nàng làm hôm nay từ góc độ tiêu chuẩn của một người mẹ.
Trường Bình thấy bên cạnh mình khó khăn lắm mới xuất hiện một người làm học vấn, thì phải tóm chặt lấy.
Trong khi đó thằng nhi tử đáng ghét của nàng lại đang đắc ý vẫy tay, an tâm hưởng thụ món ngon mẫu thân mang từ Trường An tới, bên cạnh còn có hai thiếu nữ mỹ lệ xoa bóp cho hắn.
Vân Lang rất nhiều lần muốn xông ra đánh Tào Tương một trận trút giận, nhưng hai phó phụ sừng sững như núi đứng sau lưng nhìn, chỉ cần y dám đi, sẽ bị tóm lại như gà con.
Từ hôm nay trở đi, y sẽ phải đem toàn bộ học vấn của Khoa Kỹ Tây Bắc mà y đã thiêu hủy, ghi chép lại trên thẻ trúc, nhất là thuật toán học mà y đang truyền dạy cho đán thiếu niên trong trang, tất nhiên là do thằng nhi tử khốn kiếp làm mật thám cho Trường Bnh.
Nói tới toán học thời này, cơ bản là cùng quỷ thần kết thành một thể, gọi là ngự thần toán tính ra vô thường, trong có tính chất làm gương nhất là ( Cửu chương toàn thuật ) của Trương Thương, Trương Văn Hầu.
( Dưới đây là ghi chép lịch sử, không phải bịa đặt)
Theo thằng nhi tử khốn kiếp kể, Trương Thương vốn là ngự sử của Tần Thủy hoàng, về sau hiên hạ đại loạn, ông ta bị Bái công bắt sống. Khi chém đầu vì phải lõa thể, cho nên nam tử dài như quả dưa chuột ấy lộ ra cặp mông trắng đẹp đẽ, bị sủng thần Vương Lăng của Bái công nhìn thấy, nói với Bái công, kẻ này bất phàm, nên tha cho hắn.
Kết quả Bái công tha cho nam tử có cái mông đẹp đó, ông ta quả nhiên biểu hiện bất phàm, định ra âm luật, lịch pháp mới, lên trận có thể giết địch, cầm bút có thể soạn ra ( Cửu chương toán thuật), mà không ngờ sống tới 104 tuổi, trong đó 15 năm làm tể tướng.
Chết rồi để lại hơn trăm thị thiếp, được truy phong tước Văn hầu tối cao của quan văn.
Vân Lang hâm mộ lắm, nếu không phải ông ta đã chết sáu mươi năm trước vì y muốn bái làm thầy, nên không ngốc đi chỉ trích Cửu chương toán thuật của ông ta, mà giữ sự tôn trọng lớn nhất.
“ Học vấn của Trương Văn Hầu tinh thâm tới độ đã đuổi kịp tiên hiền cổ đại, nếu không phải vì thích sữa người, Trương Công đã thành Trương Tử, chúng ta nhìn sách của ông ta viết đều phải quỳ bái.” Tào Tương nhổ hạt hạnh không biết thứ bao nhiêu, thao thao bất tuyệt:
“ Ngươi biết nhiều thật đấy.” Vân Lang khen một câu thật lòng, tên này học vấn không cao, nhưng những thứ linh tinh lại biết nhiều:
Tào Tương lại ném một quả hạnh vào mồm:” Một đứa bé đau bệnh triền miên phải nằm giường chờ chết, nếu muốn biết chuyện thú vị ngoài kia, có ai nỡ lòng từ chối.”
Vân Lang thở dài, Tào Tương kỳ thực chưa sống được mấy ngày tốt đẹp, nghĩ tới đó lại cầm bút lên.
Trường Bình mỗi lần tới Vân gia thì Trường Môn cung cũng đồng thời trở thành mục tiêu của nàng.
A Kiều hôm nay rất bận, xưởng ươm tơ nhà nàng cũng đang toàn lực vận hành, nhà nàng có tiền, có người, nên lượng tằm nuôi gấp đôi Vân gia.
Chỉ là lá dâu phải mang từ trăm dặm xa xôi về, khiến chi phí cực cao, nhưng nhìn dáng vẻ hớn hở của A Kiều, chỉ cần có thứ làm ra, nàng chẳng thấy thiệt.
Trường Bình cầm bó tơ, thuần thục chỉnh lý, treo lên móc đợi nước bên trong bốc hơi hết.
A Kiều thì chỉ có thể vờ vờ vịt vịt làm cho có thôi, thấy Trường Bình liếc mắt nhìn mình thì nói:” Trước kia thân nông sao muội chẳng thấy vui thể này nhỉ?”
“ Vì trong mắt muội ngoài A Trệ ra làm gì còn cái gì nữa đâu.”
Đây là lời mỉa mai, A Kiều chẳng dễ tức giận như thế:” Lãng phí bao năm, trước kia mà có tâm cảnh này, hiện giờ không biết thành ra thế nào?”
Hai nữ nhân này nói chuyện cơ bản đều thâm ý, quan hệ vô cùng kỳ quái, vừa thân thiết từ nhỏ, vừa quan hệ thân tình, đồng thời cũng ở hai phe đối địch, đồng thời lại phục vụ cho một nam tử, không cách nào phân rõ bạn thù.
Trường Bình nhớ lại đường xá tới đây cùng cảnh làm việc náo nhiệt, không kìm được nói:” Trường Môn cung còn có sinh khí hơn Trường An.”
A Kiều nghênh mặt:” Muội muốn biến mảnh đất hoang này thành nơi phồn hoa, muốn biến toàn bộ dã nhân thành thuận dân, để thiên hạ biết A Kiều cao quý không phải vì bất kỳ ai, mà vì chính bản thân sinh ra đã cao quý.”
Trong mắt Trường Bình, chỉ thấy bệnh tự luyến của A Kiều ngày càng nặng, rất khó chịu, đi thẳng vào chuyện chính:” Ngũ Bị sẽ được đưa tới Trường Môn cung, phải hủy dung nuốt than mới đưa về Hoài Nam quốc, A Trệ muốn muội làm.”
“ Sao tỷ cứ thích xen vào quốc gia đại sự làm cái gì? Cả đời đã là công cụ lung lạc huân quý rồi, chưa thấy mệt mỏi sao?”
Trường Bình cao giọng lên:” Vì ta họ Lưu, muội là con chim sống nhờ trên cây đại thụ Lưu thị, đại thụ không còn, tổ chim ở đâu?”
“ Được thôi, chỉ cần là việc của A Trệ thì muội không từ chối, dù sao muội chỉ là phế hậu mà.” A Kiều bĩu môi ngọt nhạt:” Bao giờ đưa người tới?”
“ Hắn ở trên xe ngựa.”
“ Làm sao đảm bảo kẻ này ngoan ngoãn nghe lời?”
“ Hắn có một đôi nhi nữ đã bị đưa tới Lộc Uyển, Công Tôn Hoằng đã hứa, chỉ cần hủy Hoài Nam quốc, hắn chết, con cái sẽ sống.”
A Kiều vén tóc lên:” Có con là có thứ cho người ta lợi dụng, may mà muội chưa có con.”
Trường Bình cười:” Chỉ cần muội tĩnh tâm lại, trời xanh chưa chắc đã đối xử tuyệt tình như thế, nói không chừng sẽ tặng cho muội một đứa con.”
A Kiều nhìn chằm chằm Trường Bình:” Đừng có ngăn cản người Tuyền Cơ Thành tới đây, nếu không tỷ sẽ biết muội nổi điên là thế nào.”
“ Kỳ thực bây giờ muội còn lợi hại hơn trước kia nổi điên đấy.” Trường Bình đâu sợ lời đe dọa đó:” Chỉ là muội duy trì trạng thái này được bao lâu?”
“ Chỉ cần muội có con, dù tương lai làm một chư hầu vương cũng thỏa mãn rồi. Còn bất kể là ai, nếu làm hại muội hoài thai sinh con, người đó sẽ là kẻ thù sinh tử của muội, Lưu Xán, tỷ nhớ lấy.”
Tuyên ngôn này của A Kiều cứ như là trong bụng nàng đã thai nghén một sinh mạng vậy.
“ Muội có thể thu nhận người Tuyền Cơ Thành, nhưng tránh xa Vân Lang ra. Đại Trường Thu, tên cẩu nô tài kia mà còn dám tìm hiểu chuyện của y, cẩn thận cái đầu chó.” Trường Bình lạnh giọng nói, nàng đương nhiên có tai mắt ở Vân gia lẫn Trường Môn cung:
Đại Trường Thu cúi đầu vâng dạ, ông ta không ngờ Vân Lang lại đi nói chuyện này với Trường Bình, nhẹ nhàng hóa giải uy hiếp của mình.
“ Tỷ đừng quản nhiều như thế, là phụ nhân nên quản hậu viện, đừng để sói chạy vào đấy.” A Kiều mỉa mai, nàng không dễ cúi đầu, càng không thích Trường Bình ngang nhiên uy hiếp nô tài của mình, tất nhiên dùng phương thức khác thể hiện chấp nhận thỏa thuận:
“ Hậu viện Trường Bình hầu phủ vững như Thái Sơn, không kẻ nào dám vượt qua giới hạn nửa bước.” Trường Bình tuy ngoài ba mươi, nàng vẫn đủ tự tin vào dung mạo lẫn thủ đoạn của mình, hơn nữa con người Vệ Thanh đa phần tinh lực đặt vào quân trận, không chú ý nhiều chuyện khác:
“ Muội không nói tới Trường Bình hầu mà tỷ kìa, nghe nói Trường Bình hầu khi viễn chinh, trong phủ thường có thuật sĩ ra vào, ngày ba lượt, tỷ làm thế không sợ hỏng thanh danh sao?”
“ Yên tâm, phòng của ta trừ phu lang ta chưa ai có cơ hội đi vào, ngược lại muội nên tu tâm dưỡng tính đi, nghe nói muội đi bơi thường xuyên ăn mặc phóng túng buông thả, chẳng biết định mời gọi ong bườm nào. Tâm trí nên đặt vào một mình A Trệ là đủ, đừng tơ tưởng nam nhân khác, kẻo không biết con mình sinh ra là của ai.”
Công việc chính đã xong rồi, hai nữ nhân bắt đầu dùng những lời ác độc nhất công kích như mọi khi, Đại Trường Thu toát hết mồ hôi, vội vàng quát lui hết tất cả cung nữ phó phụ.
… …