Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 261 - Q2 - Chương 045: Có Kẻ Sinh Sự.

Q2 - Chương 045: Có kẻ sinh sự. Q2 - Chương 045: Có kẻ sinh sự.

Cùng lúc trưa hôm đó có quan phủ tới Vân gia, việc đo đạc đất đai cứ ba năm một lần bắt đầu, nhưng người tới Vân gia đo đất lại không phải chuyên tào của Dương Lăng ấp, cũng không phải nông giám của Thượng Lâm uyển, mà là hai tên quản sự nhỏ bé của thiếu phủ.

Vân Lang mặc dù không thích, nhưng không biểu lộ ra ngoài, vẫn cung kính mời vào nhà, chuẩn bị cơm nước tự mình chiêu đãi.

Quan viên ở mảnh đất này, dù nghìn đời thì giống nhau, phương pháp làm việc không mấy cải biến.

Theo lý mà nói, trước khi phát hiện vấn đề, thì người tới kiểm tra nên tiếp nhận chủ nhân khoản đãi, mọi người cùng vui, sau đó trên bàn tiệc mới đem vấn đề hời hợt nói ra, rồi cho chủ nhân gia biết hậu quả có thể dẫn tới, đến lượt chủ nhân gia tỏ thái độ, thế là kết thúc một quá trình quan phủ kiểm tra làm người ta hài lòng.

Thế nhưng hai vị quản sự tới Vân gia thì mặt đen như đít nồi, rõ ràng thèm chảy dãi món ăn Vân gia lại không đụng vào một miếng, đám Hồng Tụ đã rót rượu ngon, mà vẫn dùng ánh mắt trào lộng nhìn Vân Lang.

Nếu như người ta thực sự tới để làm việc, Vân Lang không chiêu đãi nữa, phất quạt lông một cái, dọn hết bàn tiệc, thong thả khép mắt đợi xem đàm người này định tới đây sinh sự gì.

Không có tiệc chiêu đãi đã đành, gia phó Vân gia nhân lúc dọn rượu thịt còn bê luôn cả bàn đi, thành ra hai quan viên thiếu phủ quỳ trơ trơ ở đó hơi lúng túng. Vân Lang ngồi trên thì cứ như quên mất nhà có khác, ngồi đó nhà nhã phe phẩy quạt, mắt nghiên cứu cảnh quan vô vị ngoài cửa sổ.

Quan viên có tuổi hắng giọng một tiếng rồi chất vấn:” Xã năm, thử ba, mạch hai, đậu một, đồng ruộng trống trồng gai, đó là nông lệnh. Vì sao Vân thị chỉ trồng mạch, đậu, gai?”

“ Các vị chưa ra ruộng thấy thực tế sao đã kết luận, huống hồ xem xét nông tình là chính vụ của Đại ti nông, không liên quan tới thiếu phủ?” Vân Lang nhạt giọng đáp:

Quan viên trẻ lớn giọng độc vang vang:” Ngày sáu tháng hai, thượng dụ, Thượng Lâm Uyển thuộc thiếu phủ.”

Vân Lang hời hợt chắp tay:” Thất kính, thất kính, tại hạ chỉ là thất phu sơn dã không biết, mong thượng quan thông cảm.”

“ Quân tư mã quan chức tước vị đều trên hai người bọn mỗ, không dám nhận là thượng quan, nhưng nông sự là quốc vận Đại Hán. Trang viên Vân thị ruộng hai nghìn một trăm ba mươi ba mẫu, trồng tiểu mễ chỉ ba mươi mẫu, kê càng không có chút nào, ấy là vì sao?”

Vân Lang vốn định giải thích cho hai người này biết sản lượng mạch cao hơn kê, ăn cũng ngon hơn, nhưng vì thái độ không hữu hảo của hai tên này, y không phối hợp, nhởn nhơ phẩy quạt:” Ta cũng muốn trồng kê trồng gạo, tiếc là Trường Môn cung hạ nghiêm lệnh, không cho trồng lung tung làm hỏng cảnh trí, đành vậy thôi.”

“ Ngài.” Quan viên trẻ nghẹn họng không nói lên lời:

“ Còn nữa, Trường Binh công chúa cho rằng, vì nhà công chúa trồng quá nhiều đậu, nên mỗi năm nhập ít mạch của Vân thị, vì thế nhà ta trồng mạch.”

“ Vô pháp vô thiên.” Quan viên trẻ nổi giận đập bàn, bị tư lại già trừng mắt đành ngoan ngoãn ngậm mồm:

Vân Lang nâng quạt lên, đầu nghiêng đi đau lòng chắp tay:” Đúng như quan trên nói, Trường Bình công chúa ngang ngược càn rỡ, A Kiều nương nương vô pháp vô thiên, không quản sống chết của người ta, mong quan trên mau mau làm chủ cho Vân thị.”

Quan viên có tuổi thấy Vân Lang âm hiểm như thế, xua tay liên tục:” Chớ liên lụy người khác, bọn mỗ không có ý đó, mỗ chỉ hỏi ngài, vì sao không giữ quy củ?”

Vân Lang phẩy quạt đứng lên:” Ta kính các ngươi là đại biểu triều đình, cần tôn trọng đã cho tôn trọng, các ngươi lại lấy uy triều đình ra chèn ép ta, nếu thực sự muốn biết vì sao Vân thị ta trồng mạch mà bỏ kê, thì bảo Công Tôn Hoằng đích thân tới đây. Người đâu, tiễn khách.”

Đối phương đã tới gây sự thì tất nhiên Vân Lang không nhùn nhường, đó là đạo lý y tự đúc rút từ nhỏ, một khi nhún nhường sẽ bị người ta trèo lên đầu.

Người làm quan ở Trường An cơ bản tin tức linh thông, A Kiều bây giờ đã đem mấy chục mẫu đất quanh Trường Môn cung nghiễm nhiên thuộc về mình, ý đồ gây dựng Phú Quý trấn. Vân thị là một dị loại tồn tại trong phạm vi thế lực đó, lúc này đối phó với Vân thị khác nào nhắm vào A Kiều.

Mai Lý Cảm chính thức vào trang tử ở, tuy quy mô không bằng Vân gia trang tử, càng cách xa Trường Môn cung, chứng tỏ một số tướng lĩnh do Lý Quảng cầm đầu đang nỗ lực tiếp cận A Kiều.

Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương nghe nói có hai tên tư lại dám tới Vân thị bới móc thì mày nhíu chặt.

Tư lại tất nhiên là không dám làm thế, trừ khi có thế lực cường đại sau lưng làm chỗ dựa, mới khiến chúng quên đi chênh lệch thân phận, dùng lý do nát để dằn mặt Vân thị.

Đây là một loại cảnh cáo.

Điều kiện uy hiếp một người cường đại hơn là có điểm yếu trí mạng bị người ta nắm trong tay.

Khi Lưu Triệt còn nhỏ, kỳ thực hắn sống dưới cái bóng của A Kiều, hắn nhìn thấy Đậu thái hậu quyền thế chùm thiên hạ cho A Kiều quấy phá trong lòng bà, nếu hắn dám làm thế sẽ ăn đòn.

Nay A Kiều gặp xui xẻo, vị trí hoàng hậu bị tự nàng ném đi, mọi người đều đợi A Kiều u oán đến chết.

Ai ngờ Trường Môn cung lại đột nhiên trỗi dậy, A Kiều lại càng sinh trưởng ngược, năm nay trông còn trẻ hơn năm ngoài, càng có phong vận hơn khi ở trong hoàng cung, còn tự lực cánh sinh.

Đầu năm từ chối tiền hoàng đế cấp cho Trường Môn cung, vậy mà còn sống tốt hơn.

Thế nào là cao quý, thân ở chỗ cao tự ngạo, thân ở vị trí thấp tự cường không thôi, cái đầu dựa vào xuất thân cao quý, cái sau dựa vào thông minh tài trí.

Lưu Triệt có thể sủng hạnh mỹ nữ toàn thiên hạ, A Kiều cao ngạo cho rằng chỉ hoàng đế mới có tư cách bước vào khuê phòng của nàng, khiến Lưu Triệt háo sắc như mạng cũng coi một mình A Kiều là bạn lữ, còn nữ nhân khác, chỉ là mỹ nhân thôi.

Mê luyến tinh thần còn cao hơn nhục thế, mỗi lần Lưu Triệt gặp A Kiều cứ cảm giác nàng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay mình, nhưng nàng đi vòng quanh thế giới trở về lại giận dỗi dựa vào lòng hắn, chê bai nam tử thiên hạ.

Lưu Triệt rất hưởng thụ cái cảm giác chinh phục này.

Nữ nhân ở chuyện lừa nam nhân cơ bản không cần ai dạy, đó là thiên phú của các nàng, Vân Lang chỉ mở ra cuộc đời mới cho nàng, giải phóng tư duy của nàng, nàng hết sức tự nhiên dùng bản năng nữ nhân giữ con ngựa hoang Lưu Triệt trong lòng.

Chỉ cần A Kiều không hỏng não đi khiêu chiến quyền uy của hoàng đế, Lưu Triệt sẽ càng sủng ái nàng, cũng vui vẻ nhìn nàng mãi mãi cao quý.

Vân Lang tới giờ vẫn không thấy A Kiều có ý thay thế Lưu Triệt, dù sao nữ tử như Võ Tắc Thiên thì mấy nghìn năm qua cũng chỉ xuất hiện đúng một lần mà thôi.

Thực ra thì nhiều lúc đầu óc A Kiều không đủ dùng, nàng không hề ngốc chút nào, nhưng so với Lưu Triệt, Trường Bình, nàng chỉ là con thỏ trắng vô hại.

Dựa trên phán đoán đó, Vân Lang nhận định ai đối phó với A Kiều vào lúc này đơn thuần là bị đập kẹp vào cửa.

Bởi thế y chuyên môn viết cho Thiếu phủ sự Công Tôn Hoằng một bức thư, phái Lương Ông đi một chuyến tới Thiếu giám phủ, hỏi thẳng xem có phải Công Tôn Hoằng muốn hỏi tội Vân thị không?

(*) Tắc, thứ lúa cao, cây dài đến hơn một trượng, là một giống lúa chín sớm nhất, ngày xưa cho là thứ lúa quý nhất trong trăm giống lúa, cho nên chức quan coi về việc làm ruộng gọi là tắc. Thần lúa cũng gọi là tắc. Như xã tắc, xã là thần đất, tắc là thần lúa, giờ các bợn hiểu rõ hơn câu Sơn hà xã tắc rồi đấy.

(*) Thử là lúa mùa.

(*) Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment