Trường Bình hôm nay cãi nhau với A Kiều thu được toàn thắng, về tới Vân gia liền ăn uống ngon miệng hẳn, nàng thích ăn rau, cho nên tất cả món rau của Vân gia được sủng hạnh một lượt.
Nàng thích nhất là bắp cải xào đậu hũ, ăn xong còn bảo là ngon hơn cả canh thịt.
“ Nhà ngươi được bao nhiêu bó tơ, tới năm vạn không?”
Vân Lang lắc đầu:” Làm gì có nhiều tới thế, tối đa ba vạn.”
Trường Bình tiếc nuối nói:” Không có mười vạn bó tơ thì không làm lay động được sản nghiệp tơ lụa trong Thục.”
“ Có mười vạn bó tơ cũng không làm được, công chúa muốn đạt được điều này thì một trăm vạn bó tơ may ra mới sinh được chút ảnh hưởng. Muốn đất Thục phải dựa vào Trường An, trước tiên phải sản xuất năm trăm vạn bó tơ hẵng nói.”
“ So với đất Thục, Trường An thua cả về thiên thời địa lợi, người ta sở dĩ lấy tơ lụa vang danh thiên hạ vì dâu ở nơi đó mọc tốt nhất, tằm ở nơi đó dễ sống nhất.”
“ Người ta chỉ có bất lợi duy nhất là chi phí vận chuyển đắt đỏ, công chúa muốn đả thương họ chỉ có cách phong tỏa sạn đạo, nhưng nếu người ta lên thuyền ở đại hà, rồi từ Hán Trung tới Trường An sẽ không tốn quá nhiều công sức, vậy là chẳng còn vốn mà ức hiếp người ta.”
Trường Bình suy ngẫm một chút từ bỏ ý định này, làm như Vân Lang bảo thì rốt cuộc hai bên đều tổn hại thôi, nhìn đủ loại rau xanh trên bàn cảm thán:” Nếu như bách tính đều được ăn uống thế này thì tốt quá.”
Vân Lang cười:” Thần còn tưởng công chúa mong đám quỷ nghèo kia cứ nghèo mãi, để hoàng thất mãi mãi đứng trên cao.”
“ Càn rỡ.”
“ Công chúa đừng mắng thần, kỳ thực quan phủ đang làm thế đấy, khi người tới Trường Môn cung, có hai tên tư lại tới nhà thần, nói thần trồng hoa màu tùy tiện, muốn thần phải nhổ hết mạch đi, sau đó trồng kê, cốc. Thần đã viết thư hỏi Công Tôn Hoằng, xem Vân thị có phải đốt hết mạch sắp chín đi, rồi trồng kê không?”
Trường Bình nhíu mày:” Ngươi không nói là nhà ngươi trông kê, cốc sau khi thu hoạch à?”
Vân Lang lắc đầu:” Thế có ích gì, lúc đó họ thấy thần không trồng mạch, sẽ lại bắt đốt kê đi thôi, đến khi Vân gia phải trồng mấy thứ lương thực chết đói họ mới cam tâm.”
Trường Bình gắp một miếng rau trên bàn:” Muốn ta ra mặt cho ngươi thì bỏ chút thành ý đi, cơm nước làm cho tốt, học vấn làm cho tốt, xem bản cung xử lý tên nịnh thần đó.”
Một con hổ cái đối phó với Công Tôn Hoằng hơi khó khăn, phải tính kế vẹn toàn, nếu hai con hổ cái thì có thể mặc sức ức hiếp hắn rồi, thế nên Vân Lang không ngại lấy lòng Trường Bình một chút, biết Trưởng công chúa thích ăn chạy, thế là y nướng cho nàng nguyên một cái chân dê.
……………….. ………………. …………………
Sáng sớm hôm sau, đám Vân Lang sang nhà Lý Cảm ăn tiệc tân gia.
Vân Lang lần đầu tiên gặp lão bà của Lý Cảm, sau khi gặp rồi, không chỉ y, ngay cả Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương cũng nhìn hắn với ánh mắt dị dạng.
Lý Cảm xấu hổ gãi đầu:” Gia mẫu giúp ta chọn.”
Cả bả tươi cười gật đầu, quay đi là thầm thế phải tránh xa tên biến thái này.
Vốn đáng lẽ cảnh một thiếu phụ thanh xuân bế một đứa trẻ sẽ là bức tranh mẫu tử vô cùng mỹ lệ, nhưng mà khi đứa bé đó nặng bảy tám cân, còn người mẹ mười ba mười bốn tuổi gày gò bé nhỏ chật vật mới bế được thì không đẹp đẽ gì nữa rồi, nếu như tiểu cô nương đó chỉ là thị nữ giúp đỡ còn tạm chấp nhận.
Khi tiểu cô nương cật lực bế đứa bé thi lễ với ba người, gọi một tiếng thúc thúc, Vân Lang nhìn Lý Dương thị sinh ra cảm giác bi tráng.
Tào Tương thì thất kinh nhìn đứa bé béo mập quá lớn so với thân hình gầy gò của nàng mà mồm không khép lại được, hắn không hiểu thằng bé to như thế, làm sao mà có thể sống trong thân thể nhỏ bé kia.
Vân Lang thầm ước lượng, Lý Cảm cao phải tới 1 m 75, thể trọng 80 kg, mà lão bà hắn thì cao tối đa 1 m 5, thể trọng tới 40 kg là cùng lắm rồi, cảnh tượng khác không nỡ liên tưởng.
Quá khó chấp nhận.
Lý Cảm thấy ba hảo hữu của mình thần sắc dị dạng, xấu hổ nói vội:” Còn có khách tới, ta đi ra cửa đón.”
Vân Lang vừa bóc hạch đào ăn vừa hỏi Hoắc Khứ Bệnh:” Lão bà của ngươi sẽ không nhỏ thế chứ?”
Hai tay Hoắc Khứ Bệnh tác dụng tốt hơn kìm, nắm hạch đào vào lòng bàn tay bóp một phát, chỉ nghe thấy những tiếng rôm rốp là có nhân ăn, hắn không thèm trả lời câu hỏi của Vân Lang, lấy im lặng thể hiện sự khinh bỉ.
Không lo vì luôn có Tào Tương lắm mồm xen vào:” Đại nữ nhà Ngạn Đầu hầu từ nhỏ cung mã thuần thục, hai tay có sức năm trăm cân, nghe đâu vặn đứt bó vải không thành vấn đề.”
Vân Lang nhanh tay lấy hạch đào của Hoắc Khứ Bệnh, thản nhiên bỏ vào mồm:” Xem ra là cuộc hôn nhân hoàn mỹ, tướng mạo ra sao?”
“ Cưới được nữ nhi huân quý mà ngươi dám yêu cầu tướng mạo à?” Tào Tương cười khẩy:
Vân Lang thương hại nhìn Hoắc Khứ Bệnh, gương mặt hắn hơi thuôn dài đường nét góc cạnh, hoàn mỹ như một bức tượng đá, nhưng không hề gây cảm giác ủy mị, ngược lại đôi mắt lăng lê sắc bén mày kiếm dày cùng thần thái lạnh lùng khiến cho hắn tràn đầy vẻ sức hút bá đạo của nam nhân:” Khổ rồi, nam nhân mà đẹp hơn cả lão bà, đúng là tai họa.”
Hoắc Khứ Bệnh phủi vỏ hạch đào trên áo, thản nhiên đáp:” Không cần ngồi đó ngọt nhạt, ngươi không khá hơn đâu, cứu mẫu ta đang kiếm lão bà tốt cho ngươi và A Tương đó.”
“ Cái gì, sao lại có cả ta trong đó?” Vân Lang kinh hãi thốt lên:
Hoắc Khứ Bệnh nhướng mày:” Cữu mẫu ta thích thế đấy, ngươi làm được gì?”
Làm được cái mẹ gì chứ, tất nhiên là không rồi, Vân Lang im luôn, tình Trường Bình là thế, thích làm mẹ người khác.
Tào Tương răng va vào nhau cầm cập:” Lão bà tốt trong mắt mẫu thân ta thì tướng mạo không nằm trong điều kiện xem xét rồi, nếu chỉ có một mình, ta thà chết không theo. Giờ có mấy hảo huynh đệ chết cùng, tâm lý thoải mái hơn nhiều, bà nó chứ, bốn huynh đệ chúng ta người nào người nấy anh tuấn uy vũ, nhưng lão bà người này xấu hơn người kia, kể ra cũng là một phen giai thoại, ha ha ha ...”
Hoắc Khứ Bệnh gật gù:” Cũng tốt, cưới lão bà xấu để trong nhà, chúng ta yên tâm lên chiến trường, chinh chiến tứ phương, nếu hung hãn một chút càng tốt, chúng ta chiến tử rồi, các nàng vẫn có thể nuôi dạy con khôn lớn.”
Vân Lang khâm phục hai vị hán tử dũng mãnh chấp nhận số phận:” Các ngươi nghĩ xấu một chút thì yên tâm à, người ta nếu là nữ nhi huân quý, vẫn khối kẻ sán đến, lúc đó huynh đệ chúng ta chết càng khó nhắm mắt.”
Hoắc Khứ Bệnh cười gằn:” Thế gia thần của ngươi dùng làm gì, kiếm vài gia thần trung thành, nếu đám phụ nhân dám làm bừa, giết phắt đi là xong.”
Vân Lang ngớ người, thời đại này nó quái lắm, y cẩn thận hỏi lại:” Ý ngươi nói, gia thần của chúng ta có quyền giết chết bà nương của chúng ta à?”
“ Nếu ngươi căn dặn thì tất nhiên họ sẽ có, còn nếu ngươi không dặn, bọn họ sẽ vờ như không thấy, đợi con chúng ta lớn lên sẽ giao cho nó xử trí.”
Gia thần vì chúa công mà chết, càng nguyện đem con mình cho địch giết thay con chúa công, sau đó một lòng nuôi dưỡng thiếu chủ trưởng thành, cuối cùng báo thù rửa giận.
Sau khi gia thần công thành danh toại, hắn không theo thiếu chủ hưởng vinh hoa phú quý, mà quỳ trước mộ chúa công rơi vô số nước mắt, vì chúa công chỉ có một, hắn tuốt kiếm cứa cổ gục xuống bên một chủ nhân, thế là câu chuyện về gia thần đã thăng hoa tới hóa cảnh.
Đó là những điều Vân Lang biết về gia thần, Thái Tể chính là gia thần của Tần Thủy Hoàng, cứ nghĩ loại quái thai này đã biến mất thời Chiến Quốc, Thái Tể là bi kịch cuối cùng, không ngờ chế độ biến thái đó vẫn ngoan cường tồn tại.
“ Loại gia thần đó không dễ tìm.”
“ Nói thừa, có thể phó thác thê nhi thì đương nhiên phải cẩn trọng hết mức, nếu không hại cả thê nhi. A Lang, ngươi chính là người như thế, sau này ta phó thác cho ngươi.”
Nghe Hoắc Khứ Bệnh nói thế, Vân Lang hết sức cảm động, đấm hắn một cái:” Đừng nói những lời nhụt chí thế, huynh đệ chúng ta đều phải sống sót trở về, con mình thì tự nuôi, đừng hi vọng vào ta.”
……………
(*) Các bác chuyện gia thần nghe có quen không? Đó chính là Samurai Nhật Bản, nói xa hơn, kỳ thực người TQ bị người Hồ đồng hóa nhiều rồi, hết Ngũ Hồ loạn Hoa tới Mông Cổ rồi nhà Thanh, nên mình thấy nếu tính nền văn hóa gần gũi nhất TQ nguyên bản thời Hán - Đường, thì chính là Hàn và Nhật ngày nay, từ cách ăn uống, tư thế ngồi, tới kiểu trang phục truyền thống, thậm chí là nhà cửa.
Nếu các bạn tìm hiểu thêm về quỷ thần Nhật Bản, sẽ thấy nó cực kỳ giống các loại quỷ thần trước thời Hán ở TQ.