Sau khi về kinh thành, Công Tôn Hoằng hết sức tự nhiên tới trước mặt Lưu Triệt, dâng tấu lên, yên tĩnh quỳ trên thảm đợi hoàng đế lên tiếng.
Tầu chương của Công Tôn Hoằng rất dài, tận mười mấy cân, Lưu Triệt phải xem hết một tuần hương.
“ A Kiều có thể dựa vào sức bản thân để xây dựng lên một tòa thành không?”
Công Tôn Hoằng đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức bẩm tấu:” Trong sảnh bên của A Kiều quý nhân có một tòa thành trì nhỏ làm bằng đất rất chi tiết, nếu làm đúng như tòa thành đó, có thể vượt qua Dương Lăng, dù đạt được tám phần thì cũng không kém gì Lạc Dương nữa. Còn về tài lực, theo vi thần tính, nếu A Kiều quý nhân lũng đoạn sản nghiệp tơ lụa và nuôi trồng, chế tạo nông cụ ở Trường An thì có thể đủ, song nhân khẩu quá thiếu.”
“ Di dân xưa này là đại sự, vì thế A Kiều quý nhân chỉ nhờ thần bẩm tấu bệ hạ, cho phép Phú Quý trấn chiêu mộ dã nhân, một là gia tăng nhân khẩu, hai nữa là thể hiện sự nhân từ của bệ hạ.”
Lưu Triệt ồ một tiếng bất ngờ, A Kiều bây giờ cũng biết làm việc cẩn trọng chu đáo rồi, lại vỗ tấu chương hỏi:” Ái khanh sao không nói tới bố trí quan viên và nhân thủ thủ thành?”
Công Tôn Hoằng lần nữa chắp tay:” A Kiều quý nhân muốn Đông Phương Sóc phụ trách quản lý địa phương, còn về nhân thủ thủ thành, A Kiều quý nhân nói chỉ có bệ hạ mới có tư cách phái ai tới Phú Quý trấn, người khác phái bừa phái bậy, quý nhân không nể mặt đuổi hết.”
Lưu Triệt cảm thán vô cùng, Công Tôn Hoằng là nhân vật trong nội triều của hắn, nên không cần phải che dấu gì cả, vỗ bàn mà than:” Bốn năm trước mà A Kiều thế này, dù nàng không con, trẫm cũng không đoạt hậu vị của nàng.”
Công Tôn Hoàng cúi đầu:” Bệ hạ, tái ông thất mã, biết đâu lại là phúc.”
“ Trẫm nghe ái khanh bất mãn với Vân thị.”
“ Bệ hạ, Trưởng công chúa xưa nay với vãn bối như hổ mẹ bảo vệ con, khó trêu chọc vào được, A Kiều quý nhân càng mắt cao hơn trời, bễ nghễ thiên hạ, chẳng nhìn vài người vào mắt. Không hiểu thế nào mà tiểu tử đó được lòng cả hai, Vân thị kề sát Phú Quý trấn, thần e kẻ này không biết điều ỷ vào đắc sủng mà vơ vét tiền tài, sẽ ảnh hưởng tới hùng tâm bệ hạ, nên cho mới phái người tới cảnh cáo y, cho y biết có người đang nhìn. Đồng thời sâu xa hơn cũng là cảnh cáo hai nhà kia, chớ quên thân là huân quý Đại Hán quốc gia phải đặt lên trên cùng.”
Lưu Triệt ngạc nhiên lắm, vì khi Công Tôn Hoằng định ra diêm thiết lệnh, đối phó với thương cổ không nhân từ như vậy, càng không cho họ thời gian.
Công Tôn Hoằng nhìn sắc mặt hoàng đế giải thích thêm:” Bệ hạ, thần chỉ muốn thăm dò A Kiều quý nhân có ý đồ biến Phủ Quý trấn thành tài sản tư nhân hay không, vì thế mà đề xuất mua hai thành cổ phần thương hiệu than đá, kết quả rất thuận lợi. Lại thăm dò giới hạn khống chế với Phú Quý trấn, kết quả cũng đạt được mục tiêu, nếu đã không có ý biến nơi đó thành tòa thành trại, vi thần tất nhiên không làm việc giết gà lấy trứng. Còn Vân Lang không đáng bận tâm, một tên tư mã nhỏ xíu, dựa vào thủ đoạn được sủng ái của quý nhân mà leo lên, có tư cách gì khiến thần bất mãn, chỉ cần A Kiều quý nhân không có ý độc chiếm Phú Quý trấn là đủ.”
Lưu Triệt nghe hết bẩm tấu, hài lòng gật đầu:” Ái khanh nói phải lắm, Phú Quý trấn nay chỉ có mô hình, trẫm xem qua rồi, tuy cả tòa thành bố cục hợp lý, mới mẻ, có cả tường thành, song không có quá nhiều biện pháp phòng ngự, được rồi, vậy cứ để xem cái tên Phú Quý có thể khiến nó phồn vinh tới mức nào.”
………………….. ………………….
Vân gia trang tử lúc này có một vị khách, nhưng lại coi mình như chủ nhân nơi này.
“ Trưởng nữ trong nhà Chu hầu, nhan sắc xuất chúng, hiếm có hơn nữa là người ta chịu gả cho tên quỷ nghèo ngươi đã là ủy khuất bằng trời rồi, ngươi phải cảm ân người ta.” Trường Bình cầm bát trà, thổi bọt nổi bên trên thong thả nói với Vân Lang:
Đừng giận, đừng giận, Vân Lang thở đều, mỗi lần nói chuyện với Trường Bình là một phen khổ ải, nhìn sang Tào Tương.
“ Khánh Châu Chu Thụ, khuê nữ nhà ông ta thân cao trượng hai, tính tình hung bạo, có tài xé xác cả hổ báo, nhiều năm theo quân chinh chiến, với thân phận nữ nhân mà tước vị mười hai bậc, chỉ kém ngươi một chút thôi.”
Nghe Tào Tương nói, Vân Lang rùng mình ớn lạnh, vội vàng nói:” Không được.”
Trường Bình khẽ phun lá trà ra, giọng khinh bỉ:” Ngươi còn kén chọn à? Có biết nữ tử đó bao người tranh đoạt không, ta phái nhân thủ đắc lực đi mới thuyết được phu nhân Chu hầu cho ngươi cơ hội đấy, vậy mà ngươi còn dám làm cao.”
Cơ mặt Vân Lang co giật:” Tiểu tử không cần quan cao tước lớn, loại kim phượng hoàng ấy không lấy.”
Trưởng Bình chỉ thăm dò thôi, hiển nhiên nàng cũng chẳng coi khuê nữ Chu gia ra gì:” Tam nữ của Xạ Thanh giáo úy Mã Vinh, năm nay vừa tròn mười bốn, ta đích thân xem mặt rồi, dung mạo được, đọc sách hiểu lẽ, am hiểu đạo thương cổ, nhà Mã Vinh kinh doanh đồ da, giàu có tiếng Trường An. Cưới về, Vân thị hưng vượng là cái chắc.”
Lần này còn chưa nhìn Tào Tương thì đã nghe hắn cố gắng áp chế tiếng cười, cổ họng phát ra tiếng lục khục như mắc xương cá.
Thái độ thế còn không phải rõ ràng rồi sao, Vân Lang lắc đầu không suy nghĩ:” Không được.”
Trường Bình thấy nhi tử phá mình, nhón quả hạnh ném vào đầu hắn, giận mắng:” Chẳng qua chỉ có răng cửa hơi to một chút thôi sao, chỉ cần là nữ tử có thể quản gia vượng phủ là được, còn xinh đẹp muốn đâu chả có?”
“ Vân gia không thiếu tiền.” Vân Lang liều mình nói, vấn đề y không yêu cầu quá cao về dung mạo, nhưng khiến Tào Tương nghĩ tới đã không nhịn nổi cười thì lắc cho lành:
“ Ngươi còn nhỏ, đợi có tuổi một chút sẽ hiểu đạo lý cưới thê cưới hiền thực, thôi vậy, ngươi tâm tính thiếu niên, xem ra không phải là người có chút nhan sắc thì không chịu.” Trường Bình ném cho nhi tử một quả hạnh cảnh cáo trước:” Tiểu nữ nhi nhà Phá Lỗ giáo úy Ngưu Chính, lớn lên dưới vành mặt bản cung, dung mạo đoan chính, cầm nghệ siêu phàm, cổ cầm thánh thủ Hoài Cổ tiên sinh còn khen ngợi. Ngươi đã đạm bạc danh lợi thì vừa vặn, thành hôn xong, tiểu phu thê các ngươi có thể sáng ngắm mặt trời, chiều nhìn ráng đỏ, vui vẻ khoái lạc.”
Lần này thì mặt Tào Tương trắng bệch, ánh mắt nhìn Vân Lang đầy cầu khẩn, thế là hiểu, tên khốn này ái mộ Ngưu gia tiểu thư, Vân Lang sảng khoái, vì nữ nhân chưa từng gặp mà tổn thương tình huynh đệ sao được:” Không được.”
Trường Bình nhìn nhi tử mà lắc đầu ngao ngán:” Con không cưới được Nữu Nữu đâu, tới giờ mà còn không hiểu sao? Ngưu Chính là đệ nhất mãnh tướng của Trường Bình hầu, nếu con cưới Nữu Nữu, Nguu Chính chỉ còn cách rời khỏi Bắc đại doanh, hoặc giải giáp quy điền, đây là đại sự, chớ làm bừa.”
Tào Tương cắn răng không nói không rằng, xem ra không chịu đổi ý.
Mặt Trường Bình vốn đã hiện sắc giận, định nhặt hạnh ném nhìn vẻ mặt nhi tử lại không đành lòng, mệt mỏi phẩy tay bảo cả hai lui ra.