Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 265 - Q2 - Chương 049: Nơi Tâm An Là Nhà. (1)

Q2 - Chương 049: Nơi tâm an là nhà. (1) Q2 - Chương 049: Nơi tâm an là nhà. (1)

Rời lầu các hậu viện, Tào Tương áy náy nói với Vân Lang:” Không phải huynh đệ vì sắc quên nghĩa, mà Nữu Nữu không hợp với ngươi.”

“ Yên tâm, không trách gì ngươi đâu.” Vân Lang nhẹ người không ngờ lời cảnh cáo của Hoắc Khứ Bệnh là thật, sực nhớ ra một chuyện:” Phải rồi, nếu họ Ngưu không được, mẹ ngươi sẽ không giới thiệu cho ta họ Dương chứ? Nếu thế thì Trư Mã Ngưu Dương trọn bộ rồi.”

Chu ( Trư) , Mã, Ngưu, Dương, Tào Tương thiếu chút nữa rớt cằm, giơ ngón tay khen tư duy quái đản của Vân Lang, muốn cười mà cười không nổi:” Yên tâm đi, mẹ ta chỉ giới thiệu cho ngươi nữ tử bốn móng chạm đất thôi, dù không phải họ Thạch thì chỉ có họ Mộc mới hợp với họ Vân cổ quái của ngươi, ta không biết có gì cổ quái trong này không, nhưng lựa chọn không nhiều, vì mẹ ta xem thuật sĩ rồi.”

Vân Lang cảm thấy rất bất lực với Trường Bình:” Có cách nào để mẹ ngươi đừng xen vào chuyện này được không? Chẳng lẽ ngay cả quyền tự chọn lão bà cũng không có.”

“ Ngươi đoán xem, nếu có thì ta cưới Nữu Nữu về nhà lâu rồi, còn đợi để mẹ ta giới thiệu cho ngươi à, nằm mơ. Nói cho ngươi biết, ngươi có quyền chọn thị thiếp, nhưng không có quyền chọn lão bà. Huynh đệ, chớ trách ta không nói trước, nếu một ngày ngươi quan trọng tới mức bệ hạ cần dùng ngươi, dù ngươi có lão bà vừa ý, hạnh phúc ân ái rồi, bệ hạ ra lệnh một tiếng, lão bà của ngươi sẽ đột nhiên lăn ra chết, sau đó bố trí cho ngươi hôn sự mới, ngươi phải vui vẻ mà nhận.” Tào Tương hừ một tiếng:” Thế nên ngươi đừng có nghĩ kiếm một lão bà nào đó về để thoát thân, không có được sự đồng ý của mẹ ta, chỉ gây họa cho người ta thôi.”

Nghe vậy Vân Lang lập tức nghĩ tới Vệ Thanh, chưa bao giờ nghe nhắc tới thê tử đầu tiên của ông ta, chỉ biết rằng đột nhiên bệnh chết. Liên tưởng tới lời Tào Tương vừa nói, cảm giác lưng rờn rợn, vội đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu, bây giờ Vệ Thanh và Trường Bình ân ái như thế, có ý nghĩ kỳ quái gì cũng phải đuổi ra khỏi đầu.

Đây là cái thế giới không phải cứ có lý là sống được.

Nếu hỏi trong Vân gia trang tử, nam nhân nào được nữ nhân yêu thích nhất, tất cả sẽ đồng thanh: Mạnh Đại.

Nếu hỏi trong Vân gia trang tử, nam nhân nào được nữ nhân yêu thích thứ nhì, tất cả sẽ đồng thanh: Mạnh Nhị.

Cho dù Tào Tương không may đi vào chỗ nữ tử tắm rửa, nhất định sẽ bị ném đá bỏ chạy, Mạnh Đại đi nhầm, sẽ được đám nữ tử hoan hỉ trêu chọc, sau đó đưa ra, nếu không phải Mạnh Đại cực lực kháng cự còn bị đám nữ tử kéo xuống tắm. Còn Vân Lang, tốt nhất là không nên thử, nếu không chẳng may kết quả không như ý thì mặt mũi nào nhìn ai ...

Có một lần Mạnh Đại bắt được con vịt cổ đen rất lạ, cứ bê vịt chạy vào chỗ A Kiều tắm.

Tuy hắn bị Đại Trường Thu đuổi đánh ra ngoài, nhưng chỉ thế thôi, A Kiều tắm xong vẫn vui vẻ cùng Mạnh Đại xem con vịt.

Vân Lang và Tào Tương cũng rất muốn xem A Kiều bơi, nhưng ý nghĩ này vừa nổi lên là cả hai bóp chết ngay.

Lý Cảm thấy lão bà lẽo đẽo theo sau Mạnh Đại, Mạnh Nhị đi khắp Vân gia trang tử, chẳng những không ghen mà còn sợ lão bà mệt.

“ Ai cũng biết Mạnh Đại thích Tiểu Trùng, giờ hắn đợi lão bà chết để cưới Tiểu Trùng về, vì thế cứ mười ngày phái người về Trường An xem lão bà chết chưa, thật si tinh.” Lý Cảm cảm động cho một mối tình si biến thái của Mạnh Đại:

Vân Lang tức giận đập bàn:” Ai quan tâm Mạnh Đại thích ai, ta chỉ muốn biết, vì sao ba người nhà ngươi cứ suốt ngày tới nhà ta ăn cơm vậy? Mấy ngày rồi đấy.”

Tào Tương cảm thấy bị đụng chạm:” Ngươi nói ai thế hả, giỏi thì đi nói với mẹ ta đi, dám đập bàn trước mặt mẹ ta, ta vái ba vái gọi là huynh trưởng suốt đời.”

Nói xong hai quân khốn kiếp nhìn nhau cười hô hố vô cùng đắc ý.

Vân gia toàn ác khách, như Trường Bình hay A Kiều, nơi này so với việc nói là Vân gia, chẳng bằng nói là nơi nghỉ mát của các nàng.

Chẳng rõ ra làm sao nữa, nhiều khi người nào tới Vân gia ở một thời gian là không muốn đi nữa, không phải vì cơm nước Vân gia vừa miệng, không phải vì suối nước nóng thư thái, chính Vân Lang cũng đau đầu không rõ.

Lý Dương thị rất không hiểu sự phô trương lãng phí của Vân gia, đâu cần phải cho phó phụ ăn uống tốt như thế.

Quan trọng nhất là chủ nhân sao có thể ăn thứ giống của gia nhân được?

Vào mùa hè, món ăn phổ biến nhất của Vân thị là mỳ trộn, món ăn đơn giản nhanh chóng lại vô cùng thích hợp ăn vào mùa hè.

Lý Cảm thống khoái ăn một bát to, vỗ bụng bảo lão bà:” Thứ này phải học được, sau này nhà ta cũng ăn như thế.”

Lý Dương thị đợi đám Vân Lang không chú ý mới hỏi:” Thế phó dịch nhà ta có ăn thế không?”

Lý Cảm ngần ngừ:” Mới đầu ta nghĩ A Lang làm thế sẽ bị phó dịch ăn sập nhà, kết quả nàng thấy rồi, Vân gia càng thêm giàu có, ta là kẻ thô lỗ, không hiểu đạo lý trong đó. Nhưng A Lang thông mình như thế, chúng ta có hiểu hay không không sao, cứ đi theo là được. Về nhà rồi nàng không nên hẹp hòi, nên cho họ ăn cứ cho ăn, nên cho cái mặc thì cho cái mặc, nên thưởng tiền thì thưởng tiền, tóm lại là tốt hơn suy nghĩ của họ.”

Lý Dương thị do dự, nàng chưa từng nghe nói ai đối xử với hạ nhân như thế:” Thực sự là được sao?”

“ Cho nàng biết một điều, từ khi ta kết bạn với ba người họ, chưa bao giờ biết thua thiệt là gì, khi chúng ta ở trong nhà, nàng thấy rồi đó, đại ca, nhị ca hận không thể ngoạm thịt trên người ta. Giờ chuyển ra rồi, nàng là nữ chủ nhân trong nhà, không phải cúi đầu nữa, nam nhân của nàng sẽ cho nàng sống phong quang cả đời.” Lý Cảm kiêu ngạo nói:

Lý Dương thị nhớ lại lúc sống ở đại trạch tử thôi mà mắt đã đỏ hoe rồi, gật mạnh đầu, nước mắt mạn chát vẫn rời vào bát mỳ.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn phu phụ Lý Cảm ngồi đó thì thầm rơi lệ, quay sang nói với Vân Lang vừa mới ném đũa vào đầu Tào Tương:” Ta muốn thành thân, mau chóng chuyển khỏi nhà.”

Tào Tương không giận, lau mỳ trên mặt:” Đón mẫu thân ngươi tới không?”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Đệ đệ ta mới hai tuổi, mẫu thân ta lại thích náo nhiệt, không chịu được sự vắng vẻ thiếu thốn ở đây.”

Tào Tương không hiểu:” Ngươi không nói cho mẫu thân ngươi biết ở đây thế nào à?”

“ Làm gì có cơ hội mà nói, hai mẹ con ta đã bao giờ nói chuyện tử tế được với nhau đâu, nói gì tới tán gẫu mấy chuyện này?” Hoắc Khứ Bệnh hậm hực, mỗi lần về mẹ hắn lại hỏi là đã lọt vào mắt xanh của A Kiều chưa, nghe thế là hắn nổi giận bỏ đi luôn:

Vân Lang cười khuyến khích:” Vậy mau thành thân đi, dù sao ngươi cũng phải cưới khuê nữ Ngạn Đầu hầu, không cách nào tránh được mà.”

Nói thì nói thế thôi, dù đồng ý rồi, thì bao giờ được cưới về cũng không phải do bọn họ có thể tự quyết được, nhìn nhau chỉ biết thở dài sườn sượt.

Nam nhân một khi thương cảm là chẳng có mấy lời để nói, vùi đầu ăn uống.

Vân Lang vô tình nhìn thấy Lưu Nhị nấp sau cây liễu, nhìn trộm phó phụ Vân ga, tức thì bê cái bát đi tới, đá một phát vào chân, lão già định chửi, thấy người đá mình là Vân Lang thì kéo y ngồi xuống sau cây, chỉ Lưu Bà béo tốt đang mắng mỏ phó phụ.

“ Thiếu gia, nữ nhân kia còn đẻ được không?”

“ Khụ khụ khụ ...” Vân Lang sặc mỳ ho liền một tràng, Lưu Nhị phải vỗ lưng mất một lúc mới nói trong nước mắt:” Bà ấy và ông cùng họ, không cưới được.”

“ Không thành vấn đề.” Bản mặt lưu manh của Lưu Nhị biểu lộ rõ ràng, căn bản không thèm để ý tới quy củ thành tục đó:

Bình Luận (0)
Comment