#vipTruyenGG.com
Kỳ thực phó phụ Vân gia cũng có rất nhiều thiếu phụ trên đôi mươi, đào tơ mơn mởn, lão già này Lưu Nhị này chẳng hiểu khẩu vị thế nào mà lại nhắm vào Lưu Bà, nhưng mà y cũng không đánh giá cao ái tình của con quỷ nghèo này.
Tài sản của Lưu Bà bây giờ dù đặt ở Dương Lăng cũng là phú bà, bỏ ra mười vạn tiền không phải vấn đề, càng huống gì đội ngũ phó phụ đi Dương Lăng học dệt lụa đã trở về, máy dệt cũng đã được công tượng xưởng chế tạo làm ra, sắp tới dệt lụa, sau khi được lùa mộc được chia nửa thành, sẽ càng giàu có, một lão binh cụt tay tỉ lệ thành công thấp.
“ Khà khà, hảo hán sợ bệnh tật, liệt nữ sợ đeo bám, lão nô bỏ cái thể diện xuống quấn lấy tới khi nào bà ấy chịu thì thôi, thiếu gia thấy sao?”
Vân Lang lại nhìn Lưu Nhị lần nữa, miệng mở ra rồi chẳng nói được, vỗ vai ông ta cầm bát mỳ bỏ đi, Lưu Bà nghe có vẻ già, nhưng mới trên ba mươi, thời sau nữ nhân thành đạt như vậy kết hôn hay chưa khó nói, ở Đại Hán thành nhân vật cấp nãi nãi rồi.
Lưu Bà nói ra mới bằng tuổi Trường Bình thôi, sinh ba đứa con rồi, hai đứa lớn không sống được, giờ chỉ còn khuê nữ bảy tuổi, bây giờ được đưa tới bên cạnh Hồng Tụ để học viết, học đàn, xem ra kỳ vọng vào khuê nữ cao lắm.
Nói ra Lưu Nhị cũng không phải tầm thường, hơn hai mươi năm binh nghiệp, trải qua vô số chiến trận, là dũng sĩ đã dẫm lên biến máu núi xương, nhưng mà do láo toét nên không được quan trên thích, quân công hiển hách cuối cùng kiếm được chức lý trưởng, cuộc đời thất bại vô cùng.
Sao cũng được.
Đó là tâm thái của Vân Lang bây giờ, phó phụ nhà khác cơ bản không có tự do hôn phối, còn ở Vân gia, Vân Lang muốn giữ chút kiêu ngạo cuối cùng của người hiện đại, không hạn chế lựa chọn hạnh phúc của họ.
Cầm bát mỳ trở về bàn, vẫn không nhìn thấy Tô Trĩ đâu.
Tô Trĩ thời gian qua sống ở Trường Môn cung, có chút nhàn rỗi là lại chạy tới doanh thương binh, nghiên cứu những bệnh kỳ quái của họ, nha đầu đó thực sự say mê y thuật.
Đi vào doanh thương binh sạch tới khiếp người là tâm tình nàng rất tốt, y gia chú trọng sạch sẽ, về điểm này doanh thương binh còn tốt hơn bên ngoài.
Đôi khi nàng thấy sư huynh mới là có bệnh, rõ ràng vải sạch như thế còn bắt cho vào nước sôi nấu nửa canh giờ, lại còn phơi lên lúc mặt trời gắt nhất, rồi khi vải phơi khô sẽ được phó phụ dùng giấy dầu bọc kín.
Lại còn không cho phép tay trần đụng vào vết thương.
Tô Trí cả đời không quên được quá trình sư huynh dạy nàng y thuật, đúng là ác mộng.
Hai tay ngâm trong nước nóng rát, cho vào nước dấm, cuối cùng cho vào muối, khi đó nàng còn run run nghĩ rằng sư huynh muốn đem hai tay nàng chế biến thành món ăn nào đó.
Nhưng kết quả thấy rõ ràng, thương binh khôi phục vô cùng tốt, trừ lúc mới về tới nơi có ba người chết, còn lại đều chuyển biến tốt.
Tô Trĩ quá hiểu ngoại thương dễ chết thế nào, chỉ cần bị sốt, vết thương bắt đầu chảy mù là thập tử nhất sinh, đôi khi tưởng chừng vết thương rất nhỏ nhưng trơ mắt nhìn thân thể thối rữa mà chết.
Thương binh doanh tỉ lệ chữa lành cao như thế làm nàng không hiểu, thuốc của nàng tới đây bỗng nhiên phát huy hiệu quả cao như vậy cũng làm nàng không hiểu.
Tô Trĩ ấn vào bụng một thương binh, thấy ống sậy cắm vào không có nước vàng chảy ra, vui mừng nói:” Thương tích lành rồi, hôm nay ta tháo chỉ, cũng rút ống, khá đau đấy, ngươi chịu một chút.”
Thương binh tuổi cao rồi, cười ha hả:” Ây dà, tiểu tiên sinh cứ làm gì thì làm, ruột lòi ra lão hán còn không kêu mà.”
“ Tư mã nói bảy tới mười ngày phải rút chỉ, ta lo vết thương ngươi không lành được, trì hoãn mấy ngày, giờ tơ ăn vào thịt, tại ta sai.” Tô Trĩ lẽ lưỡi nhăn mặt, sư huynh mà biết thế nào cũng mắng cho:
Vẻ mặt đáng yêu của nàng làm lão binh cười phá lên, sờ vết thương như con rết lớn:” Tiểu tiên sinh đừng lo, mỗ không nói với tư mã đâu, ài, đau đớn chút có là gì, sống được là lãi rồi.”
Bất kỳ một tiến bộ dù nhỏ nào của y học cũng là phúc lành của nhân loại.
Điều Vân Lang làm chỉ là đem thường thức y học đời sau mang về áp dụng, còn đường lối y học hiện đại mới phát triển thời gian ngắn, trước đó có lẽ có vài y sinh cao minh, nhưng chỉ như sao băng lướt qua bầu trời, để lại ánh sáng rực rỡ, song không được lâu, không đủ tạo thành ánh sáng soi đường cho nhân loại.
Dù là thế mỗi thứ ở doanh thương binh với Tô Trĩ mà nói đều tràn đầy sức hút, nàng dùng phương thức của riêng mình lý giải chuyện xảy ra ở đây, ngày ngày đều tới đây, đây là thế giới mới của nàng.
Trái ngược với nàng, gần đây Vân Lang không có được mấy việc thuận lòng, tuy không tới mức làm y khó chịu, đại khái thì tâm trạng không tốt nổi.
Vân Lang ghét nhất là đánh mạt chược với A Kiều, còn nói nếu trên đời còn có chuyện gì đau khổ hơn sẽ là đánh mạt chược với A Kiều và Trường Bình.
Thua thì bị chế nhạo, mất tiền, mà mất không phải ít, ra bài mà họ không ăn được là Vân Lang sai, nếu làm một trong hai người họ thắng, người kia sẽ nổi điên. Còn nếu thắng họ, hu hu hu, tốt nhất không nên thắng ...
Oái oăm ở đây là, không hiểu sao hai người họ đánh mạt chược với nhau, lại thích gọi y tới, cả hai đều là nữ nhân rất quyến rũ, là loại hình khiến nam nhân thấy cực kỳ thành tựu nếu chinh phục được, đồng thời cũng tuyệt đối không thể đụng vào.
Bi ai trong thiên hạ tới thế là cùng.
May là A Kiều có thói quen ngủ trưa nên Vân Lang được giải thoát.
Ao nước nhà A Kiều đã được những chiếc lá sen lớn tầng tầng phủ kín, gió thổi qua khơi lên từng đợt sóng xanh thơm mát.
Trường Bình ngồi trên tấm thảm, tắm mình trong gió trời, vẻ mặt không được vui:” Ngươi có biết Bệnh Nhi muốn chuyển khỏi hầu phủ không?”
“ Biết ạ.” Vân Lang cẩn thận đáp, hôm nay Trường Bình chơi không tập trung, thua mấy ván, chứng tỏ nàng có tâm sự:
“ Mấy đứa các ngươi toàn kẻ vô lương tâm.” Trường Bình làm vẻ mặt đau thương:
Vân Lang cười khổ, oan ức vẫn phải nói:” Chim non lớn rồi sẽ bay, hổ con lớn rồi sẽ tìm ngọn núi khác, đó vốn là lẽ thường tình của thế gian, công chúa đừng thương tâm. Khứ Bệnh kính yêu người như mẹ ruột, hắn lại không phải là kẻ bạc tình, sẽ không quên công chúa đâu.”
“ Nhưng rồi cũng sẽ đi.”
“ Chỉ chuyển tới Thượng Lâm Uyển thôi mà, gần trong gang tấc, công chúa nếu nhớ thì lúc nào cũng có thể tới, thần thấy công chúa nên vui mới đúng, vì như thế người lại có thêm một cái nhà.”
Trường Bình như nhớ ra điều gì:” Tương Nhi cũng có trang viên ở đây.
“ Chỉ là biệt viện thôi.”
“ Biệt viện cái gì, e nó coi đây là nhà chính rồi, không được nó là hầu gia, sao có thể bỏ mặc như thế, nó nghĩ đội mũ hầu gia lên đầu rồi thì không ai lấy được chắc.”
Vân Lang kỳ thực cũng muốn cùng Trường Bình chửi thằng nhi tử khốn kiếp của nàng, Lý Cảm chuyển nhà ra ngoài thì mang theo lão bà, có trang viên riêng, có thể tự nuôi trồng mà sống. Tào Tương thì làm gì? Hắn xây cái tiểu viện xa hoa, dẫn theo mấy mỹ tỳ, sau đó cần gì sang Vân gia lấy, còn thường xuyên mò sang ăn chực, không khác gì thứ ký sinh trùng đáng ghét. Lúc này Vân Lang vẫn phải bênh hắn, cười nịnh:” Hổ cần gì phải bận tâm tới hồ ly nghĩ gì.”
Trường Bình trừng mắt:” Thế gia đại tộc không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, Khứ Bệnh thì ta không lo, nó sinh ra đã là giao long mãnh hổ, Tương Nhi thì khác, bệnh tật hủy hoại, chẳng được mấy ngày tốt lành, khó tránh khỏi ương bướng một chút, đó là thiếu xót. Được cái bốn đứa các ngươi đi cùng nhau, tuy có đứa yếu hơn một chút, cũng không sợ bị bắt nạt.”
Vân Lang biết Trường Bình thân cận với ba người họ chủ yếu vì nhi tử, gượng gạo:” Bọn thần vốn là huynh đệ, công chúa cứ liên tục nhắc nhở, khiến A Tương khó xử, sau này đừng nói ai hơn ai, A Tương sẽ áp lực, bọn thần cũng lúng túng.”
“ A Tương rất thông minh, công chúa nghĩ Khứ Bệnh giao hậu quân cho hắn vì nể tình huynh đệ sao, thế thì người sai rồi, Khứ Bệnh là loại gì công chúa rõ hơn ai hết, trước kia thần vào Vũ Lâm quân, hắn cực lực ngăn cản, tới giờ vẫn luôn bị hắn mặt nặng mày nhẹ, làm gì trong quân cũng cảm giác có đôi mắt hắn nhìn phía sau. Nếu A Tương không phải tướng lĩnh hợp cách, làm sao giao hậu quân cho hắn.”
“ Công chúa sau này không nên một mực coi hắn như trẻ con bao bọc nữa, nên khen ngợi hắn nhiều vào, nên cưới cả Nữu Nữu về cho hắn. Trường Bình hầu quật khởi là vì quân công vô song, không phải vì muội muội làm hoàng hậu, vì thế mà công chúa mới gả cho ông ấy. Huynh đệ bọn thần là mãnh hổ, cái gì cần sẽ tự giành lấy, bụng đói sẽ đi săn, không thèm cơm thừa canh cặn, không thèm cúi đầu để xin lấy chút vinh hoa phú quý.”
“ Nói hay lắm.” A Kiều chẳng biết dậy từ lúc nào, che miệng ngáp ngủ, thân hình mỹ hảo khoác một chiếc váy lụa mỏng, đồi núi nhấp nhô làm người ta say lòng:” Quý nhân thì đầu phải ngẩng cao, dù có rụng xuống thì lưng phải thẳng, sau này ngươi có thể nói với người khác là người của ta.”
Hiển nhiên A Kiều đem lý giải của mình gán lên người Vân Lang rồi, cao ngạo tới coi mình là người cao quý nhất dưới gần trời, Vân Lang muốn học cao quý phải bái nàng làm tổ sư.
Trường Bình hiếm một lần không cãi nhau với A Kiều:” Ta bị ràng buộc quá nhiều, lo lắng quá nhiều, không muốn nhìn bọn trẻ tốt các ngươi bị ảnh hưởng.”
Vân Lang đương nhiên hiểu nàng muốn nói gì.
Vệ Thanh là ngoại thích.
Đại Hán từ khi kiến lập tới giờ chịu đủ nỗi khổ vì ngoại thích lộng hành, cho nên tới Lưu Triệt, hắn khóa lên người ngoại thích rất nhiều gông cùm, vô vàn cấm kỵ.
Thế nên câu trả lời của Trường Bình là gì, nàng có chịu buông tay cho họ tự tìm con đường mình không, không rõ, dù sao cũng cần thời gian suy nghĩ, cần có chút bố trí nữa.
… … ….
Trong Sử Ký, Tư Mã Thiên thể hiện sự xem thường Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh khá rõ, nói họ được trọng dụng không phải vì tài năng, thậm chí viết vào Gian Hạnh truyện, chỉ vì hai người họ là ngoại thích. Phần này đúng là mở mắt nói láo, chắc là mỗi lần đánh Hung Nô thì họ hô lên mình là thân thích hoàng hậu, sau đó Hung Nô chạy mất.