Đại Vương lè lưỡi nằm bẹp dưới chân Vân Lang, trời nóng bức làm nó rất khổ sở, hơi thở trong miệng phả ra cũng nóng, dù đã liếm nửa bát nước đá mà chẳng thấy mát hơn.
Vì thời tiết, rồi đủ mọi thứ việc bát nháo ở nhân gian, Vân Lang quyết định tới nơi mà lòng y thực sự được yên bình, dẫn Đại Vương đi men theo con suối nhỏ, không lâu sau tới vách núi, kéo xích sắt ra, cửa động vừa mở, Đại Vương đã lao vào biến mất trong bóng tối.
Bên ngoài nóng nực vô cùng, bên trong vẫn âm u như cũ, cho dù mùi không khí không được dễ ngửi, nhưng mát mẻ hơn nhiều lắm, Đại Vương thuần thục chạy trong bóng tối tìm được ổ của mình, há to miệng ngáp một cái, gục đầu ngủ luôn.
Vân Lang chép miệng, nếu không phải chỉ có một mình thì y có thể bố trí lại hệ thống thông gió ở nơi này, cởi áo ngoài ra, thay chiếc áo gai trắng, ngồi xuống nhào bùn.
Nửa canh giờ sau bùn nhào xong, đợi một canh giờ nữa mới dùng được, tranh thủ lúc đó mở khuôn, xem tượng đất làm lần trước.
Tượng đất khô rồi, Vân Lang kéo ròng rọc kéo tượng đất đặt trong vòng treo ra, sắp xếp theo quân trận, từng hàng người đất đã đúc xong đứng đó chỉnh tề ...
Chống tay hài lòng nhìn tác phẩm của mình, bất giác nghĩ tiểu sư muội mà biết một nơi thế này sẽ rất thích, nàng thích thân phận ẩn tộc, thích sự khác biệt của mình, thậm chí kiêu ngạo về điều đó. Đáng tiếc, Vân Lang không nghĩ đời này mình có thể chia sẻ bí mật với ai, không phải không thể tin người, mà là biết bí mật này sẽ là một gánh nặng, gánh nặng đó, y chịu là đủ rồi.
Một người khi làm việc liên quan tới nghệ thuật, sẽ bất giác mang cảm giác nghi thức.
Đợt tượng đất này làm không tệ, đúc rất hoàn chỉnh, không bị bong bóng làm thân tượng rỗ, chỉ cần quét sơn lên sẽ thành tượng đất hoàn chỉnh.
Mỗi đợt có mười người, thập phu trưởng được Vân Lang bỏ nhiều công sức nhất, thậm chí tỉ mỉ dùng dao khắc cả vân cho mái tóc, làm trông càng sinh động.
Phết dầu đồng vào khuôn, sắp xếp hài cốt, sau đó đổ bùn vào, cuối cùng là rung liên tục, đuổi không khí trong bùn đi, vậy là xong một tượng đất nữa.
Quá trình này trông đơn giản, nhưng vô cùng mệt mỏi, Vân Lang không để ý, mỗi khi làm một tượng đất, lòng y rất tĩnh lặng, còn tràn ngập say mê giống như đang sáng tạo ra sinh mệnh mới.
Mỗi khi lòng phiền loạn, chỉ có tới nơi này làm việc mới cảm thấy thư thái.
Có điều một người dưới ánh đèn tù mù, tỉ mỉ lắp ráp từng bộ xương, sau đó bọc bùn lên, nếu có người ở ngoài nhìn vào thế nào cũng sởn hết gai ốc.
Khi trời hoàng hôn Vân Lang mới rời khỏi Thần Vệ doanh, khu vực này bị y liệt vào cấm địa của Vân gia, vì toàn bộ nguồn nước của Vân gia ở nơi này.
Bệnh thích sạch của Vân Lang thi nổi tiếng nghiêm trọng, nên không ai có gan tự ý tới sơn cốc này, y vốn định xây tường bịt kín sớn cốc, phái lão binh canh giác, sau thấy không ổn.
Người Hán rất tò mò, cái sơn cốc không ai thèm để ý thì họ không hứng thú, chứ có người trông coi là nhất định mò vào xem.
Vân Lang vừa mới trở về nhà thì phát hiện Trường Bình lại ở trong phòng mình.
“ Ngươi quen Lưu Lăng không?”
“ Quen.”
“ Có dính líu gì không?”
“ Không, thần chỉ trị thương cho nàng.”
Vân Lang mở hộp trên bàn lấy ra nửa đoạn châm, không giải thích nhiều, vì y phát hiện Trường Bình vô cùng nghiêm túc.
Trường Bình xem kỹ một lượt:” Cương châm của Công Thâu gia đây mà, nghe nói trúng loại châm này rất khó cứu, thương ở tứ chi là phải chặt tứ chi mới lấy được mạng, nếu bị thương trên thân dù có cứu sống được cũng cửu tử nhất sinh, làm sao ngươi cứu được Lưu Lăng?”
“ Loại cương châm này đáng sợ ở chỗ có gai ngược, rút ra không được, khoét thịt càng hậu quả đáng sợ, hơn nữa châm này gặp máu thịt sẽ rỉ, làm vết thương thối rữa mà chết. Vận khí Lưu Lăng không tệ, khi thần gặp nàng thì vết thương đã bắt đầu thối rồi, nên thần khoét vết thương khá dễ, chủ yếu là mạng nàng chưa tuyệt, từ Quỷ Môn Quan trở về thôi.”
“ Ngươi có bị yêu nữ đó quyến rũ không?” Trường Bình không quá để ý tới vấn đề y thuật:
Vân Lang cười khổ trả lời nửa chừng:” Khi thần gặp nàng thì trên người nàng đã tỏa ra mùi thối rồi.”
“ Lưu Lăng tới tìm ngươi đó.” Trường Bình nói xong dựa lưng vào gối, mắt theo dõi từng phản ứng nhỏ của Vân Lang:
“ Vậy thần đi gặp.” Vân Lang nói xong đứng dậy định đi:
“ Ngươi cứ vậy mà đi gặp người ta sao?”
Vân Lang lấy làm lạ:” Có khách tới nhà phải tiếp, chẳng lẽ lại lén lút gặp nhau?”
Trường Bình phiền não phất tay.
Khi Vân Lang gặp lại Lưu Lăng thì nàng đang ngồi ở mái hiên rất rộng của nhà y, thong thả uống trà, người hơi dựa vào bên cột, sự quyến rũ tỏa ra từ vẻ mềm mại yếu ớt, gương mặt không phấn son vẫn bừng sáng. Khí sắc nàng cực tốt, chứng tỏ thương thế đả khỏi hắn, nàng nghiêng đầu ngắm ráng chiều đỏ ối, đĩa bánh vơi một nửa, xem ra đã đợi lâu rồi.
“ Ngươi là người biết hưởng thụ, vẻn vẹn bằng vào trà, bánh và ráng chiều đã đứng đầu Trường An rồi.” Lưu Lăng không đứng lên, mái tóc dài bó qua loa thả một bên vai, có chút vẻ lười nhác:
Thực sự xứng ba chữ đại mỹ nhân mà Hoắc Khứ Bệnh từng nói, Vân Lang mỉm cười bước tới:” Nghe nói Hoài Nam vương tế tổ đã xong, ông chúa tới cáo từ sao?”
Lưu Lăng lắc đầu:” Không, sau này ta ở lại Trường An, đợi bệ hạ gả cho Hung Nô.”
Vân Lang không mấy kiêng kỵ ngồi xuống bên kia nàng:” Đế vương vô tình.”
“ Không, không.” Lưu Lăng lúc lắc ngón trỏ trắng trẻo:” Bệ hạ hận nhất kết giao hòa hiếu, nhưng ta thích gả tới Hung Nô, là ta chủ động dâng thư, hỏi bệ hạ xem có chỗ nào cần dùng đến ta không. (Sử thật)
Vân Lang thất kinh không nhỏ:” Ông chúa chẳng lẽ không biết gả cho Hung Nô là bằng với gả cho toàn tộc sao?”
“ Ngươi khoét một cái hố lớn như vậy trên người ta, lại thêm thanh danh không tốt trước kia, ta còn có khả năng gả cho thiếu niên tài tuấn như ngươi à? Nếu ngươi chịu cưới ta, ta lập tức thỉnh cầu bệ hạ thu hổi tấu chương kia.”
Vân Lang run tay, nước trà sánh ra ngoài:” Cái này, cái này .. Á ...”
“ Hi hi hi, con người ngươi không tệ, ít nhất là không muốn lừa ta, Cho ngươi biết, con người ta không chịu được tịch mịch, ánh mắt lại cao, so với việc gả cho một kẻ tầm thường nước Hán, sống qua ngày không bằng chết cho rồi. Gả cho Hung Nô, bằng vào thủ đoạn của ta, tin rằng có thể nắm được quyền lực.” Lưu Lăng không che giấu mục đích của mình, chỉ câu này đủ khẳng định địa vị của Vân Lang trong lòng nàng: