Vân Lang nhất thời không biết nói gì, ngước mắt nhìn lên trời, có lẽ vì ông trời biết hai nghìn năm sau dưới sự thống trị của Nho thuật, nữ nhân sẽ bị đày đọa tước đoạt vô số quyền lợi, cho nên vào thời khắc cuối cùng này mới để xuất hiện nhiều kỳ nữ như thế:” Vậy mục tiêu của ông chúa là ai?”
“ Đại Thiền Vu!” Lưu Lăng đáp ngắn gọn:
“ Quân Thần Thiền Vu ?! Ông chúa gả cho một lão già à?” Vân Lang bất ngờ:
“ Ngươi thì biết cái gì, vì ông ta đủ già, cho nên ta mới có cơ hội nắm quyền.” Lưu Lăng đắc ý:” Dù chỉ vẻn vẹn là cơ hội, vẫn tốt hơn không có cơ hội nào, ta còn nghe nói đại nhi tử của Quân Thần Thiền Vu là thứ phế vật, đệ đệ hắn, Y Trĩ Tà lại là anh hùng không tệ.”
“ Ông chúa nghe ai nói.” Vân Lang hết sức ngạc nhiên, tin tức giữa Hung Nô và Hán xưa nay bế tắc, Lưu Lăng từ đâu mà biết được Y Trĩ Tà?
“ Á, lão khốn đó đã chết rồi mà.”
Lưu Lăng phì cười vươn tay đánh Vân Lang một cái:” Coi ngươi nói kìa, ông ta chết rồi, nhưng bút ký vẫn còn, sợ người Hung Nô không hiểu, vứt tùy tiện thất lạc, sai người đưa về Hán, rơi vào tay ta,”
Vân Lang há mồm mất một lúc:” Ông chúa định làm Trung Hành Thuyết thứ hai?”
“ Ngươi thấy đây không phải là chuyện tốt với Đại Hán sao, nếu ta có thể giáo hóa một bộ phận quý tộc Hung Nô, do quý tộc Hung Nô giáo hóa con dân, chỉ vài đời Hung Nô cũng hiểu lễ nghi, cải hóa được sự dã man vô lễ, khi đó người Hán có thể đối thoại hữu hảo với Hung Nô rồi ...”
Người Hán cũng đã biết lễ nghi gì đâu, một chín một mười, trong mắt Vân Lang thấy như nhau cả thôi, huống hồ y càng không tin Lưu Lăng cao cả vĩ đại như thế, gả cho Hung Nô vì lợi ích quốc gia, mức độ đáng tin quá thấp.
Vân Lang không hiểu, tới giờ y vẫn là người ngoài ở thời đại này thôi.
“ Vì sao ông chúa nói với ta lời này?”
“ Ở đất Ngọa Hổ, ta thấy bốn huynh đệ các ngươi là anh tài hiếm có, Hoắc Khứ Bệnh là mãnh hổ, Tào Tương là hồ ly, Lý Cảm là thiên mã, còn ngươi ... ta vẫn chưa nhìn thấu được ngươi. Song ta biết mục tiêu của các ngươi nhất định sẽ là Hung Nô, vì thế ta muốn ước định với mấy người các ngươi, ta giúp các ngươi dương uy dị vực, kiến lập kỳ công bất thế, các ngươi giúp ta thành vương hậu Hung Nô.”
Vân Lang hiểu rồi, nói cho cùng quyền lực mới là mục đích của nàng, thực sự là một nữ nhân không cam lòng sống tầm thường, y thán phục nhưng không quá tán đồng, càng không cổ vũ nàng:” Quá xa xôi, ta không thể ước định bất kỳ cái gì cụ thể với ông chúa.”
Chỉ thế thôi Lưu Lăng hài lòng rồi, nàng đề xuất ra một kế hoạch gần như không thể nào hoàn thành, Vân Lang có thể khách khí nói xuông ủng hộ nàng, nhưng y không làm thế, cũng không từ chối phụ họa kế hoạch của nàng, chỉ đưa ra một nhận định trung thực nhất, nàng nhìn người không hề sai.
Không bị người ta coi như mụ điên đuổi ra ngoài là tốt lắm rồi, kỳ thực, nàng đã trình bày điều này với rất nhiều người, bao gồm hoàng đế ... Thứ nàng nhận được chỉ là sự chế nhạo châm chọc, thất vọng cùng cực, nàng tới Vân thị, đơn thuần vì muốn kiếm chút an ủi ở thiếu niên có trái tim ấm nóng ẩn dấu dưới bề ngoài xa cách ngạo mạn.
Nước Hoài Nam hết rồi.
Bị cắt mất một quận, thế lực nước Hoài Nam mất đi bảy thành, phụ thân nàng cả ngày say khướt, đám huynh trưởng thì ở lỳ trong quán dịch bày đủ trò biến thái hành hạ nữ tử đáng thương.
Còn hoàng đế xử lý nước Hoài Nam không có nửa phần nhân từ, đám quan viên thì như đám sói đói ngửi thấy máu tanh chảy dãi bao vây.
Lưu Lăng hiểu rõ, kết cục của mình tốt nhất là được hoàng đế ban hôn cho một tên mãng phu có chiến công nào đó, với danh tiếng, với xu thế đi xuống của nước Hoài Nam, nàng không thể gả cho tướng quân anh hùng, chỉ có phần làm thê mãng phu thô bỉ.
Thiên mệnh đã định như thế, chẳng thà hành động trước, như thế nàng còn nắm quyền chủ động lựa chọn.
Ông trời cho nàng một cái đầu thông minh, một thân thể mỹ lệ, vì sao không đem đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Chuyện dừng ở đó, hai người ngồi ở hiên không có hứng thú nói gì thêm, Vân Lang thấy cần khoản đãi Lưu Lang, không cần biết nàng đi Hung Nô được cái gì, trước tiên, nàng sẽ phải trả một cái giá mà nữ tử bình thường không dám nghĩ tới.
Chỉ cần là người dũng cảm tranh đấu, Vân Lang luôn tôn kính.
Sau Đông Phương Sóc, Tô Trĩ, đây là lần thứ ba Vân Lang đích thân xuống bếp dùng hết tâm lực để chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, lần này thực đơn chính là thịt dê.
“ Thịt dê kỳ thực vô cùng mỹ vị, chỉ là người Hung Nô không biết chế biến, biến món ngon thành thứ khó nuốt. Ông chúa, thử đi, món này tên là Thủ bả nhục, tuy chỉ là dùng nước luộc, song mang mùi thơm thoang thoảng của thông, thứ này kết hợp mùi tanh nồng của dê, sẽ biến thành mùi thơm của thảo mộc. Ăn thịt này không cần bất kỳ thứ gia vị nào, sẽ phá hỏng vị nguyên thủy của nó, chỉ cần một chút muối thôi đã thành món ngon vô thượng.”
“ Đương nhiên, nếu công chúa ăn được tỏi, nhai cùng nhánh tỏi, ông chúa sẽ thấy thịt dê là vật tươi nhất thiên hạ, cắn vào, da là một vị, thịt đỏ bên trong là một vị, nhai, tư vị trộn lẫn vào nhau, làm người ta muốn dừng không được.”
Nghe Vân Lang nói với vẻ trang trọng say mê, Lưu Lăng vốn đang cười cũng yên tĩnh lại, cả đời nàng chưa bao giờ được đối xử một cách tôn trọng thực sự như thế, vừa nghe vừa nếm thử theo cách y nói.
“ Nếu chỉ có thịt luộc với nước, vị đạo lại ngon vô cùng như thế, diệu quyết là ở đâu?”
Vân Lang lấy một đoạn gỗ thông lột vỏ, nói:” Thịt dê luộc cùng thông tươi thôi.”
Lưu Lăng duyên dáng thi lễ:” Tạ ơn tiểu lang, Lưu Lăng nhớ rồi.”
Ăn xong Thủ bà nhục, Hồng Tụ mang trà tới mời hai người súc miệng.
Vân Lang lại chỉ món tiếp theo:” Đây là món thịt dê hoàng muộn, tinh túy ở chỗ nhừ, béo mà không ngấy, chính là món ăn tuyệt môn của Khoa Kỹ Tây Bắc ta, vừa là món ăn, vừa là dược thiện, bổ trung ích khí, ngự phong hàn, sinh cơ kiện. Chỉ là phương pháp chế tác vô cùng phức tạp, cần công cụ nấu ăn mới, mà đường, tương lai không phải thứ thảo nguyên có. Ông chúa đừng tùy tiện lấy ra, khi nào cần mới làm một lần, hẳn thu được tác dụng kỳ diệu.”
Lưu Lăng gắp một miếng cho vào mồm, mắt sáng lên, muốn ăn thêm vài miếng nhưng lại cố kìm nén đặt đũa xuống:” Lưu Lăng sẽ chăm chỉ luyện tập, không quên lời tiểu lang.”
Vân Lang vỗ tay, Hồng Tụ và Tiểu Trùng bế ra một cái bếp lò nhỏ bằng đất nung, quả thông bên trong cháy rất vượng, Hồng Tụ lại đặt một nồi nước nhỏ lên, cho hai đoạn thông, hai lát gừng, không có gì khác.
“ Món này chú trọng nhất là kỹ thuật dùng dao, thịt dê thái ra phải mỏng như lụa, tại hạ tâm tính bất an, cho nên không có cái bản lĩnh này, hôm nay chỉ cho công chúa bên làm thế nào thôi.”
Lưu Lăng thấy Vân Lang thái thịt đúng là không cao minh, miếng to miếng nhỏ, liền đưa tay nhận lấy dao, chẳng mấy chốc trên thớt đã có những miếng thịt mỏng như cánh ve:” Lưu Lăng xưa nay thích ăn gỏi cá, nên làm không khó.”
Vân Lang nhường cho nàng chế biến, lại lấy ít rau muối:” Vị chính của thịt dê là tươi, muốn ngon, phải điều hòa ngũ vị, trong đó trọng yếu nhất là gừng và hẹ. Đại thảo nguyên không có hẹ, nhưng lại có hành dại còn ngon hơn, hiệu quả không kém. Thêm vào ít muối, dầu vừng là ăn được rồi, món này Vân Lang đã nghĩ tới thảo nguyên hoang vu, khó kiếm gia vị nên đã biến tấu một ít.”
Lưu Lăng nghe rất chăm chú, học cũng rất nhanh, hai người một nói một làm, phối hợp vô cùng ăn ý.
“ Trời sinh vạn vật để nuôi người, trên đời không có món nào khó ăn, chỉ có bào trù không hợp cách, năm xưa bà bà ta dạy cho đám muội muội, muốn nắm giữ trái tim một nam nhân, hãy khống chế cái bụng của hắn, còn đáng tin hơn lấy sắc đẹp mê hoặc người.”
Lưu Lăng ngây ngốc nhìn Vân Lang, trong đôi mắt đẹp đột nhiên có giọt nước long lanh trào ra.
Vân Lang ngẩng đầu lên nhìn sao khuya đã nhấp nháy trên trời:” Hôm nay tới đây thôi, mai ông chúa xuống bếp bắt đầu theo trù nương học những thứ đơn giản nhất, Vân Lang ta chỉ là người thôn dã chẳng thể giúp nàng được nhiều, thứ này ít nhất có thể khiến nàng mau chóng ổn định trên thảo nguyên.”
Vân Lang nói xong chắp tay thi lễ rời đi, sau lưng truyền tới tiếng khóc xé lòng, bước chân y khựng lại đôi chút rồi tiếp tục đi về phòng. Trường Bình đứng ở góc khuất quan sát, khẽ chấm khóe mắt bỏ đi, không có ý gây phiền toái cho Lưu Lăng nữa.
… …
(*) Trung Hành Thuyết, ông ta là quân sư nhà Hán sau thành cố vấn Hung Nô, đời sau có nhiều tranh cãi về ông ta, người nói ông ta là Hán gian, người bảo ông ta là học giả, thích theo đuổi văn hóa xa lạ, không đặt mình ở vị trí cao hơn dân tộc khác.