Đêm hôm đó Vân Lang lòng nặng trĩu, trằn trọc mãi, thật kỳ lạ, phàm là những nữ tử y gặp được, không có ai là nữ nhân trong phạm vi bình thường cả.
Trác Cơ, nàng muốn có được tự do, tự chủ, nàng muốn được sống vì mình, muốn đánh đàn, muốn làm phú, muốn cưỡi ngựa săn bắn, muốn leo lên ngọn núi cao nhất. Vì thế nàng sẽ có hết thảy.
Trường Bình từ nhỏ tập võ ao ước thành nữ tướng quân, lớn lên do xinh đẹp hơn người mà liên tục bị gả cho hết người này tới người khác, biến thành công cụ lung lạc quyền quý. Dù thế nàng vẫn phấn đấu không ngừng, thành nữ nhân mạnh mẽ quyền lực không ai dám xem nhẹ.
A Kiều càng không cần nói, Vân Lang chỉ đơn giản giúp nàng thoát ra khỏi trạng thái tự thương thân trách phận, thế mà một nữ thần hào quang vạn trượng giáng lâm nhân gian.
Tiểu sư muội của y, chỉ là tiểu cô nương, vậy mà lấy tinh thần vô úy tiếp cận thương binh, thông qua chữa trị để y thuật ngày càng tinh thâm, định lên cơ sở mở y quán sau này.
Còn Lưu Lăng, nàng không cam lòng sống bình đạm, dũng cảm quyết đoán, dù trước mắt muôn vàn gian hiểm, nàng vẫn tin mình có được trái quả chín mọng.
Những nữ tử như thế ai có tư cách xem thường, ai dám xem thường, với hai nghìn năm kiến thức, Vân Lang cũng khâm phục không thôi, so với nam tử, các nàng sống còn phong phú hơn nhiều.
Lưu Lăng ở lại mái hiên đó suốt cả một đêm, sáng hôm sau tự mình dọn dẹp sạch sẽ, bê một chậu nước tới cửa phòng Vân Lang, chờ đợi y thức dậy.
Vân Lang không từ chối hảo ý của nàng, súc miệng, rửa mặt xong nói:” Ta không có khả năng giúp nàng đạt được mục tiêu, chỉ có thể làm chút chuyện nhỏ, mong nàng thuận buồm xuôi gió.”
“ Lưu Lăng tạ ơn tiên sinh.” Lưu Lăng thi lễ, sau đó xuống bếp của Vân gia, tự luyện bản lĩnh:
Buổi trưa ăn cơm, Tào Tương cứ nhìn Vân Lang không chớp, Vân Lang ngồi vững vàng như núi Thái Sơn, mấy lần định mở miệng lại bị bị vẻ mặt thần thánh của y làm nghẹn lời.
Đến khi Hoắc Khứ Bệnh về, Tào Tương kéo hắn sang bên thì thầm, không ngừng chỉ Vân Lang úp cái quạt lông trên mặt ngủ dưới gốc liễu.
“ Có phải ngươi dạy ông chúa cách giết người một cách vô hình không?” Tào Tương kéo Hoắc Khứ Bệnh tới đánh thức Vân Lang dậy:
Vân Lang biết giải thích chuyện mình làm cũng chẳng ai tin, đơn thuần đáp:” Không.”
Tào Tương vẫn không chịu bỏ qua:” Thực sự không phải à?”
Vân Lang đành nghiêm túc đáp:” Cái gì gọi là giết người một cách vô hình, nói thẳng ra ngươi giết người xong mà không ai biết, thế thôi, nếu giải thích như vậy, A Tương, ngươi biết nhiều hơn ta.”
Tào Tương ngồi xuống chống tay thành ghế:” Mẹ ta nói, y giả cao minh, đều là sát thủ cao minh, ta nghĩ ngươi biết cách đơn giản nhất, khó phát hiện nhất.”
Vân Lang không dám nhận mình biết giết người một cách vô hình, ít nhất ở bên cạnh là lăng mộ Tần Thủy Hoàng, y không có tư cách. Dùng vật chất phóng xạ để giết người, cho dù là ở thời đại kia cũng là hành vi giết người vô cùng cao cấp.
Ngoài ra nếu ngươi muốn giết người, thủy ngân trong hoàng lăng sẽ là thứ không thể thiếu.
Chỉ nghĩ tới đó thôi Vân Lang muốn ăn cà rốt rồi.
Dạy còn người ta phải đối xử tử tế với người khác thế nào, thì phải dạy cho kỹ, còn dạy hại người ra sao, Vân Lang không muốn, cũng chẳng cần dạy ai, người mà y quen biết đủ xấu rồi, không cần dạy thêm.
Bất kể nhân gian thế nào, trời đất vẫn vận chuyển theo quy luật của nó.
Mạch đã chín vàng, đây là lúc Vân gia bận rộn nhất, so với lúc ươm tơ thì lần này toàn bộ người Vân gia đều bận rộn.
Thu hoạch mùa hạ chỉ có vài ngày thời tiết tốt, nếu bỏ lờ, sẽ là cả năm đói kém.
Vân Lang chưa bao giờ là nông phu giỏi.
Người ta bị gai đâm một cái thì tối đa chỉ ngứa ngáy, y thi khác, lưng bị gai chạm vào, thêm mồ hôi ướt, khiến cả lưng đỏ rực.
“ Nhẹ chút, dùng đá xoa, đúng rồi dùng đá.”
“ Này, nàng có bệnh à, sao lại dùng nước giếng .. Á, đổ vào quần ta rồi.”
“ Tránh ra, đừng chạm vào.”
Mỗi khi Vân Lang rống lên là Lưu Lăng lại vô cùng vui vẻ.
Nàng sống ở Vân gia gần một tháng rồi, chẳng ai nhận ra nàng là một ông chúa cao quý, đầu buộc cái khăn vải xanh, người mặc áo gai ngả vàng, cánh tay trắng trẻo đã bị mặt trời chiếu xạm đen, chân cởi giày ra là nhìn thấy nguyên hình cái giày.
Ngày ngày Vân Lang vẫn hết lòng truyền dạy bản lĩnh nấu ăn cho Lưu Lăng, nhất là những món ăn dễ làm trên thảo nguyên.
“ Mỳ trộn làm ngon lắm, nhưng học cái này làm gì, người Hung Nô không có lúa mỳ.”
“ Ruột dê là đồ tốt, quan trọng là rửa sạch, khi nấu chú ý khử mùi.”
“ Nhớ kỹ, nấu thịt lợn là quá trình giao hoán dịch thể, để nước canh ngấm vào thịt, để thịt tiết chất ngọt ra canh, khi nàng đạt được trình độ này mới coi là hiểu trù nghệ ... Muội muội nàng, đừng có nghĩ làm sao cho thuốc độc vào thịt, làm món ăn thì chỉ làm món ăn thôi, nếu còn hỏi phương diện này, ta không dám ăn cái gì nữa, ta muốn sống thêm vài năm.”
Vân Lang từng giết người, bây giờ vào lúc cần thiết y không ngại đoạt mạng người ta, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng cần lằn ranh đỏ, y không bao giờ hạ độc vào món ăn, ngay cả với kẻ thù không đội trời chung, y cũng không muốn dùng thức ăn hại hắn. Nếu không Vân Lang thấy một ngày mình ăn cơm phải có người nếm thử trước, ăn mà thấp tha thấp thỏm thì đó sẽ là dấu chấm hết của thế giới.
Trong nhà có hai nữ nhân như hai thái cực, một muốn quyến rũ nam nhân, sau khi có được thứ mình muốn thì giết chết. Người còn lại hi vọng mỗi người bị bệnh đều được chữa trị, vì thế mà bỏ nỗ lực không nhỏ.
Thế nhưng người thích Lưu Lăng lại nhiều hơn người thích Tô Trĩ, trong đó chủ yếu là nam nhân.
Lưu Lăng duyên dáng đứng đó, bằng vào phong tư tha thướt của hai nàng, ánh mắt vừa mềm yếu lại lả lơi, dù trang phục là y sam nông phụ, hông buộc dây thừng, cũng đủ khiến mọi con mắt chăm chú nhìn vào rồi. chỉ cần là nam nhân đều thích nói chuyện với nàng, giúp nàng làm việc.
Hai tay đút vào cái áo kỳ quái có túi trước bụng, Tô Trĩ dù thanh thuần xinh đẹp, lại không được người yêu thích lắm, vì nàng thích mắng những thương binh không chịu nghe lời căn dặn của nàng, thậm chí còn trừng phạt, ném hồ lô rượu ra ngoài cửa, dẫm lên vài cái.
Còn Vân Lang thích Tô Trĩ hơn, vì nàng là tiểu sư muội, y thích chăm sóc người khác, nhưng công tâm mà nói, cả hai nữ nhân này, ai mà thích các nàng, sẽ là bắt đầu của ác mộng vĩnh hằng.