Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 270 - Q2 - Chương 054: Lý Thiếu Quân Trường Sinh Bất Tử. (1)

Q2 - Chương 054: Lý Thiếu Quân trường sinh bất tử. (1) Q2 - Chương 054: Lý Thiếu Quân trường sinh bất tử. (1)

Trời đã nóng tới cực điểm.

Ao nước của nhà A Kiều đã thay hoàn toàn bằng nước suối mát lạnh dẫn từ núi xuống, Lưu Triệt nằm trên một cái giường làm bằng túi da trâu cực lớn, nổi bồng bềnh trên ao.

Bên cạnh hắn, A Kiều nằm trên cái phao hình lá sen, được thị nữ ân cần xoa bóp.

“ Đúng là hơi nóng tiêu tan hết ...” Lưu Triệt đưa ngón tay ra rẽ cành liễu che ánh mặt trời, thở một hơi thoải mái:

“ Bệ hạ đáng lẽ sớm tới Trường Môn cung rồi, dù ở Vị Ương cung có đặt núi băng chăng nữa, gió thổi qua lúc nóng, lúc lạnh, dễ ốm lắm.” A Kiều xoay mình, nửa bờ mông được áo bơi tôn lên càng thêm thích mắt:

Lưu Triệt gian nan di chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, xoa ngực:” Chính vụ thì phải xử lý ở Chính Vụ điện, trẫm tới đây là để nghỉ ngơi.”

“ Xe ngựa của bệ hạ thế nào?”

Lưu Triệt gật đầu:” Rất hợp ý trẫm, đi êm, không lắc lư, hai điểm này thôi, Đông Phương Sóc nên được thưởng.”

A Kiều xì một tiếng:” Đông Phương Sóc là cái thá gì, chiếc xe thực ra là Vân Lang làm.”

“ Y còn nhỏ, không thể gửi trọng trách lớn, thêm nữa y đã dùng biện pháp vô sỉ lấy mất rất nhiều chiến mã, giáp trụ, vũ khí của trẫm rồi. Trẫm thưởng cho Đông Phương Sóc là thưởng nàng, A Kiều, nàng thiếu gì không? Chỉ cần nàng nhìn trúng thì cứ lấy.”

A Kiều nhận ấy cốc nước cả rốt ướt đá, cắm ống lau sậy vào hút:” Trong cung có gì chứ? Tơ lụa, thiếp tự làm, muốn loại nào, làm loại ấy. Vàng? Thứ đó thiếp chẳng thiếu, sống nơi hoang dã, chẳng chi tiêu gì, nên vứt đó cả đống. Món ngon? Bệ hạ thực sự cho rằng món ăn trong hoàng cung so với được ở đây à? Ca vũ ư, ai ca vũ đẹp hơn thiếp chứ? Ở đây thiếp còn có hai tên ngốc Mạnh Đại Mạnh Nhị chọc chơi, hơn đứt mấy tên lùn mua vui cho bệ hạ, thiếp có tỷ tỷ bệ hạ chơi mạt chược cùng, có gì thú vị hơn thắng tiền tỷ ấy, ai hứng thú mấy thứ trong cung.”

Quá ngứa tai, suýt nữa Lưu Triệt không nhịn được đánh mông nàng rồi, nhận lấy thứ nước xanh biếc từ thị nữ, nhíu mày:” Gì đấy?”

“ Nước ép dưa leo, thêm đường và băng, nhìn mụn trên trán bệ hạ đi, uống cho hạ nhiệt.”

Lưu Triệt ngửa cổ uống hết ngay, hắn chẳng cần ống hút:” Lúc trẫm tới thì Đại Trường Thu cho lương thực nhập kho, năm nay thu hoạch ra sao?”

Câu này vừa vặn gãi trúng chỗ ngứa của A Kiều, ngửa mặt lên trời "ha" một tiếng đầy kiêu ngạo, giơ ba ngón tay:” Đoán xem?”

Dáng vẻ ngây thơ trẻ con của A Kiều làm Lưu Triệt nổi hứng, cảm giác quay về lúc còn nhỏ:” Ba mươi vạn cân.”

A Kiều khinh bỉ xoay hướng ngón tay:” Vân gia còn thu hoạch sáu mươi vạn cân mạch, bệ hạ nói thế, thiếp dấu mặt vào đâu?”

Lưu Triệt thất kinh ngồi bật dậy, không ngờ mất thăng băng, lăn ùm xuống nước, bốn thị nữ nhảy xuống như tiên cá lao nhanh tới định vớt, Lưu Triệt phất tay đuổi đi, chật vật ngoi lên, phun nước đi rồi từ từ bơi tới gần phao của A Kiều, hai tay bám lấy phao hỏi:” Nhiều thế à?”

A Kiều nghiêng người sang, nhướng mày khiêu khích:” Thượng Lâm Uyển đất đai màu mỡ, tưới tiêu tiện lợi, bệ hạ có không dưới năm mươi vạn mẫu ruộng tốt, nếu như thuận theo Vị Thủy làm kênh, dùng thủy xa dẫn nước, có đủ lương thực viễn chinh rồi, đâu cần phải dùng Diêm Thiết lệnh, đâu cần Phân hộ thuế, làm trái minh ước tổ tông, người ta sau lưng chửi cho.”

Vừa nói vừa đưa tay thương hại vuốt má hắn.

Lưu Triệt gạt cánh tay không quy củ của A Kiều, hắn là đế vương, còn cần người khác tội nghiệp à, hậm hực:” Nàng biết gì, đó là quốc sách, không thể sáng làm chiều sửa.”

“ Ai bảo sửa gì đâu, phu quân thiếp hạ hoàng lệnh dù có gì không ổn, người thiên hạ cũng phải ngoan ngoãn mà nghe, đại sự thiên hạ thiếp quản làm gì? Chỉ muốn nói, nếu bệ hạ hết lương thực, đừng quên có Trường Môn cung, vài năm nữa, thiếp còn nhiều lương hơn kho phủ.”

Lưu Triệt lại sán tới cười nịnh:” Chỉ nàng nghĩ cho ta.”

A Kiều ôm đầu Lưu Triệt thở dài:” Hận không thể nuốt bệ hạ vào bụng, để bệ hạ thuộc về thiếp thôi.”

Lưu Triệt cười gằn kéo A Kiều xuống nước, ôm lấy người nàng:” Câu này để trẫm nói mới đúng.”

Thị nữ nhanh nhẹn dùng màn vây quanh ao nước ...

Vụ thu hoạch tuy bận rộn, nhưng ngắn ngủi, liên tục làm việc mười lăm ngày, lương thực của Vân gia đã toàn bộ nhập kho. Năm nay mua thuận gió hòa nên được mùa lớn, hơn hai nghìn mẫu mạch thu hoạch sau mới hại vạn cân, điểm này khiến Vân Lang kiêu ngạo.

Quan phủ tới nhà thu thuế, thấy Vân thị nộp toàn mạch, vừa lên tiếng chỉ trích, Lương Ông vui vẻ đem kê với cốc chuẩn bị trước mang tới.

Có thể dùng kê, cốc nộp thay mạch, người Vân gia mừng lắm.

Những thứ này Vân gia đổi ở ngoài về, năm nay Quan Trung trúng mùa, kê, cốc rất rẻ, rẻ hơn mạch.

Quan phủ thu thuế hạ xong, lấy luôn sáu thành thuế, thêm vào hai trăm cân muối, hai trăm cân rau khô, sáu thếp lụa, trả đứt cho Vân Lang bổng lộc một năm.

Thế là mùa hè đó, Vân Lang dứt điểm qua lại kinh tế với Đại Hán, năm nay hai bên chẳng dính líu gì tới nhau nữa, Vân Lang thấy nhẹ người.

Sau mùa thu hoạch cái gì nhiều nhất.

Nếu người từng sống ở nông thôn, sẽ trả lời với ngươi ngay, sâu.

Hơn nữa sâu khắp nơi.

Xanh, vàng, hồng, lại còn có lông, nhung nhúc bò khắp nơi.

Vì thế đại quân gà, vịt của Vân gia có chỗ thể hiện rồi, đứng cao nhìn xuống, đám phụ nhân trẻ nhỏ xua đàn gà vịt dùng thế dời non lấp biển tràn từ ngọn đồi này sang ngọn đồi kia, vô cùng hùng tráng.

Lưu Triệt sáng sớm từ mộng tỉnh lại, cẩn thận gỡ chân tay A Kiều quấn lấy người mình ra, để thị nữ mặc cho bộ trường bào, đứng nơi cao nhất nhìn xuống mặt đất.

Đó là thói quen của hắn, khi ở Kiến Chương cung như thế, khi tới Trường Môn cung cũng thế, mỗi ngày không đứng trên cao nhìn xuống giang sơn của mình, hắn không thoải mái.

Vì thế cảnh tượng đại quân gà vịt của Vân gia tung hoành đồng trơ trụi vô cùng bắt mắt, hỏi:” Cái gì thế?”

Đại Trường Thu vĩnh viễn có mặt đúng lúc, khom người đáp:” Bẩm bệ hạ, thu hoạch xong là lúc sâu hoành hành, Vân gia xua gà vịt giết sâu, vừa nuôi gà vịt, năm sau lại không có nhiều sâu hại tranh giành thức ăn với bách tính nữa.”

Lưu Triệt nhìn mấy con sâu xanh đỏ đang ra sức leo cột, nhíu mày:” Trường Môn cung không phải cũng có gà vịt à, sao không thả ra?”

“ Bệ hạ có điều không biết, gà vịt tuy ăn sâu là tốt, nhưng thứ súc sinh lông lá đó đi tới đâu bài tiết bừa bãi tới đó, bệ hạ ở đây, tất nhiên không để bệ hạ thấy những thứ ô uế.”

“ Trời sinh vạn vật, vật này khắc vật kia, sao có thể vì khiếm khuyết nho nhỏ mà cản trở thiên đạo luân hồi? Thả ra đi, bớt một con sâu, bách tính thêm một hạt lương thực.”

Đại Trường Thu xấu hổ thi lễ:” Chỉ là gà vịt nhà ta thiếu dạy bảo, bệ hạ đừng trách.”

“ Không trách, thả ra.” Lưu Triệt nói xong quay lại tẩm cung, thấy A Kiều đã dậy, hỏi:” Sao đã dậy rồi, nàng vốn tham ngủ nhất.”

Mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau vai, đôi mày dài mềm mại, hai má nhuốm hồng, đôi mắt long lanh như nước xuân, ánh mắt dịu dàng trong trẻo còn vương chút xuân tình vẫn chưa tan, A Kiều vươn vai phát ra tiếng kêu yêu kiều: “ Cả đời sống không quy củ rồi, đến tuổi này phải biết quy củ chứ, nên dậy thôi. Hôm nay Đông Phương Sóc tới bẩm bào kết quả phân phối sản nghiệp than đá, bệ hạ có muốn nghe không?”

“ Sản nghiệp than đá?” Lưu Triệt lần đầu nghe thấy từ này:

Bình Luận (0)
Comment