“ Đúng thế, là một sản nghiệp, thứ này rất quan trọng, chỉ cần phối hợp lượng bếp lò thích hợp, sẽ giảm thiểu bách tính chặt cây làm củi. Năm xưa bách tính thành Lâm Truy nước Tề chặt hết cây cối Ngưu Sơn, kết quả xảy ra chuyện lở núi, đó là trời cao trừng phạt con người tham làm vô độ. Mạnh Tử nói: Ngưu sơn chi mộc thường mỹ hĩ, dĩ kỳ giao vu đại quốc dã, phủ cân phạt chi, khả dĩ vi mỹ hồ?”
Lưu Triệt xua tay, hắn không quan tâm Ngưu Sơn với Dương Sơn, chỉ là nghe A Kiều mở miệng ra là Mạnh Tử nói làm hắn ngạc nhiên:” Nàng đọc sách cơ à?”
A Kiều tức giận:” Người ta đọc sách sớm hơn bệ hạ, cũng giỏi hơn bệ hạ.”
Lưu Triệt bật cười: “ Đó là chuyện chúng ta năm tuổi rồi, sau đó ...”
A Kiều ngang ngược cắt lời:” Không cần biết sau đó, đến đấy là được rồi.”
Hai ngươi đang nói chuyện thì một con gà trống từ cửa sổ lao vào, hai cái cánh vỗ phành phạch, lông rụng tứ tán, thoải mái mổ sâu ăn, sau đó giang rộng cánh ca vang, phá hoại hai người hồi tưởng tuổi thơ làm A Kiều tức đen mặt:
Tiếp đó Đại Trường Thu như ánh chớp lao vào, đưa tay tóm cổ , con gà đáng thương "quác" một tiếng rồi ngưng bặt.
“ Dừng tay, vị đại tướng quân này vừa mới bắt sâu hại, tất nhiên phải kheo công với trẫm, đâu có sai, mau thả ra.” Lưu Triệt cảm thấy thú vị ngăm cản:
Đại Trường Thu vội mang con gả thả ra ngoài cửa sổ, vị đại tướng quân hung mãnh đó vỗ cánh loạn xạ vài cái đáp đất an toàn.
“ A ~~~ Đại Trường Thu, ai bảo ngươi thả hết gà ra thế hả?” A Kiều hét chói tai:
Lưu Triệt vịn lan can nhìn gà vịt chạy loạn xạ khắp nơi, cười lớn:” Làm tốt lắm, trẫm rất ghét sâu.”
A Kiều tức lắm:” Nhà sẽ thối vài ngày.”
“ Vậy theo ta về Trường An ở vài ngày, hết mùi rồi đi.”
A Kiều lắc đầu:” Thối thì thối, về rồi gây thêm phiền phức cho bệ hạ, đám đông hồng tiên sinh không thích nhìn thấy thiếp.”
“ Không sao mà.” Lưu Triệt ôm lấy eo nàng:
A Kiều không quên năm xưa nàng làm gì, một người kiêu ngạo như nàng vậy mà đi khóc quấy phá phách như bát phụ nông gia, cuối cùng dùng cả vu cổ, nàng không muốn quay về, nàng kiêu ngạo không muốn nhớ lại chuyện thương tâm mất mặt đó.
Vấn đề này gần đây khiến Lưu Triệt cũng suy nghĩ, A Kiều cao quý, mỹ lệ, thâm tình, thông tuệ sao ở hoàng cung lại điên loạn như thế, mặt âm u:” Chẳng lẽ có kẻ yểm trấn nàng?”
“ Không phải đâu, bệ hạ cũng đừng nghĩ lung tung, chính vì trước kia thiếp hoang đường cho rằng có kẻ yểm trấn mình, cho nên mới làm hoàng cung náo loạn, kết quả phạm vào sai lầm. Giờ hiểu rồi, khi đó chỉ là nhất thời nổi nóng ai bảo bệ hạ không cần thiếp nữa, lúc đó vì vãn hồi bệ hạ mà ngu xuẩn tin lời thuật sĩ, lỡ một bước thành thiên cổ hận.” A Kiều thở dài:” Từ khi giết ba tên thuật sĩ, thiếp đã không còn tin vào vu cổ hay yểm trấn nữa, toàn đám lừa gạt thôi.”
Lưu Triệt nhìn A Kiều, còn bẹo má nàng, xác định nàng đúng là A Kiều:” Không thể không tin, nói không chừng thuật sĩ nàng tìm là kẻ lừa gạt, không phải cao nhân chân chính.”
“ Bệ hạ tìm cao nhân chân chính xem, bên kia có bốn tên tiểu tử nhiều lần ngông cuồng nói, thách người ta dùng vu thuật đối phó với chúng, thành công thì chúng sẽ thưởng vạn tiền.” A Kiều giễu cợt:” Chỉ cần thành công làm chúng nổi mụn thôi cũng kiếm khối tiền, vậy mà tới giờ đã có thuật sĩ nào lấy được tiền của chúng đâu. Bệ hạ nếu thấy thuật sĩ của mình hữu dụng, cho chúng mở mắt xem.”
Lưu Triệt xưa nay tin tưởng thuật sĩ, nghe lời ấy chướng ai lắm, ho một tiếng liền có một nam tử toàn thân đồ đen trên mái nhà nhảy xuống:” Mời Lý tiên sư tới, giáo huấn bốn tên cuồng vọng.”
Người áo đen nhận lệnh xoay một cái khuất sau cột, rồi như biến thành không khí.
A Kiều hoảng sợ kéo tay Lưu Triệt:” Bệ hạ nói tới Lý Thiếu Quân à? Chính là người nói mình mãi mãi bảy hai tuổi sao?”
Thấy A Kiều sợ hãi, Lưu Triệt càng đắc ý:” Đúng, chính là Lý tiên sư biết táo thần cầu phúc, trồng cốc được vàng, trường sinh bất lão, đuổi được quỷ thần, giỏi cải lão hoàn đồng, đã từng tới Bồng Lai tiên cảnh. A Kiều, giờ nàng có dám cược không?”
A Kiều bàng hoàng, nếu là thuật sĩ khác thì nàng chẳng bận tâm, nhưng Lý Thiếu Quân thì khác, ông ta từng cùng lão nhân gia hơn chín mươi tuổi thảo luận nơi tổ phụ người ta du ngoạn, nói đâu trúng đó.
Còn nói trúng đồ hoàng đế dùng là của Tề Hoàn Công, nói mình từng gặp An Kỳ Sinh, từng tới Bồng Lai tiên canh.
Nếu là ông ta, nói không chừng.
…. ….
“ Lừa gạt.” Tô Trĩ hét lên với Vân Lang:
“ Ta lừa muội cái gì?” Vân Lang đang vén lông Đại Vương bắt ký sinh trùng cho nó, dù nó thích tắm rửa, trên người vẫn không hết ký sinh trùng, bị Tô Trĩ nói thế, không hiểu ra sao:
“ Huynh nói sẽ giúp muội mở y quán.”
“ Muội đợi người sư môn muội tới đã rồi mở cũng không muộn, một mình muội không làm được đâu.”
“ Muội làm được, huynh bắt nạt muội.” Tô Trĩ chưa gì đã rơm rớm nước mắt, nhưng mãi không có nước mắt rơi xuống:
Vân Lang chải lại bộ lông cho Đại Vương, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Trĩ quật cường đứng đó, nhẹ nhàng nói:” Ta chỉ muốn tốt cho muội thôi, mở y quán là phải chịu trách nhiệm với mạng người, muội cho rằng mình thực sự có thể khám chữa bệnh cho người ta rồi sao? Đám quân hán chết một hai người không sao cả, đại bộ phận sống được là công lớn. Nhưng bách tính thì không thế, muội trị chết một người thôi, thanh danh của muội sẽ hỏng ngay, chưa kể muội biết dong y bị xử trí ra sao không?”
Tô Trĩ ương bướng trừng mắt:” Muội không sợ.”
Vân Lang kéo nàng tới gần, xoa đầu:” Sẽ lột sạch y phục sau đó dung thừng buộc vào đem đi giễu phố đấy, sau đó bách tính khắp nơi biết muội là dong y, dùng trứng thối, rau nát ném lên người muội, còn cả phân nữa, muội chịu được không?”
“ Á!” Tô Trĩ tái mặt lảo đảo:
“ Nơi này là Trường An, không phải Lang Gia sơn, người nơi này không biết muội là hậu đại danh môn, họ chỉ biết muội là tiểu cô nương chữa bệnh bừa bãi gây chết người, dù người bệnh tự chết, người ta cứ nói là muội hại chết, muội có biện giải được không?”
Tô Trĩ bất giác kéo chặt y phục, nhưng đôi mắt đảo một vòng, nghiến răng:” Đợi sư tỷ của muội tới, huynh có giỏi nói với tỷ ấy.”
Vân Lang bị phát hiện nói dối, không sợ còn phá lên cười:” Ta có gì không dám nói.”
“ Tỷ ấy là đại mỹ nhân.”
“ Hồng Tụ ngươi tới đây một chút.”
Đang giặt quần áo, Hồng Tụ nghe thấy thiếu gia gọi mình, ném quần áo đó, lau qua quít hai tay trên người, chạy tới đợi sai bảo.
Vân Lang nắm hai vai Hồng Tụ đẩy tới trước mặt Tô Trĩ:” Có xinh đẹp bằng tiểu mỹ nhân nhà chúng ta không?”
“ Huynh cứ đợi đấy.” Tô Trĩ lè lưỡi, xem chừng có tự tin tuyệt đối vào sư tỷ của mình:
Tiểu cô nương Hồng Tụ ở Vân gia hơn một năm rồi, không gầy gò xanh xao như lúc ở Lại gia, càng ngày càng xinh đẹp, cho dù mặc quần áo vải thô, nhưng khiến đám thiếu niên mới lớn Vân gia thất hồn lạc phách, Vân Lang rất muốn dùng từ ngữ miêu tả Bạch Tuyết để nói về Hồng Tụ, tiếc là y không nhớ lắm. Khiếm khuyết duy nhất là tuổi còn nhỏ, vóc dáng chưa phát triển thôi, Trường Bình nhiều lần ám thị Vân Lang đưa tiểu mỹ nhân này cho nàng, Vân Lang trực tiếp coi như không nghe thấy gì.
Nghe thiếu gia nói mình xinh đẹp, Hồng Tụ hơi xấu hổ, nhưng không chạy, mà còn chắn trước mặt thiếu gia, dũng cảm nhìn Tô Trĩ.
“ Đợi huynh nhìn thấy sư tỷ của muội sẽ biết thế gian này thế nào mới xứng đáng gọi là mỹ nhân, đợi mấy ngày nữa sư tỷ tới, xem xem huynh còn dám qua loa với muội không?” Tô Trí nói xong chạy luôn:
Vân Lang vỗ đầu Hồng Tụ:” Ngươi là tiểu mỹ nữ, đừng học tính xấu của tiểu sư muội ta đấy.”
“ Tỳ tử không bao giờ giận thiếu gia.”
Vân Lang cười như đóa hoa, rất hài lòng, cả nhà chỉ có ở trước mặt Hồng Tụ là Vân Lang thấy mình có đầy đủ uy nghiêm thiếu gia, còn kẻ khác, đặc biệt là:” Tiểu Trùng, ngươi đâu rồi?”
Bặt vô âm tín, thế đấy.
…. ….
Lý Thiếu Quân là người đầu tiên đề xướng thuyết luyện kim đan để thành tiên, có thể xem là tổ sư của luyện đan thuật, theo lời đồn đại ở chốn giang hồ thì Lý tiên sư thực sự có thể luyện kim hóa vàng, đáng tiếc ông ta lại nuốt thứ đó vào bụng, thế nên ôi thôi thương thay.