Chiến dịch tiêu diệt sâu bọ lần này trong nhà đại bộ phận nhân thủ đều theo Mạnh Đại, Mạnh Nhị đi chăn gà vịt, chẳng phải là vì công việc này cần nhiều người như thế, chủ yếu là vui, cảnh tượng cả vạn gà vịt ngan chạy khắp núi đồi quả thực vô cùng hoành tráng thú vị. Bởi thế phụ nhân trẻ nhỏ trong trang tử nơi hẻo lánh sao bỏ qua được, kết quả đến lúc ăn cơm cũng chẳng có mấy người xuất hiện.
Ánh mắt Trường Bình hôm nay rất cổ quái, không biết nàng có việc gì, nhưng tinh thần cảnh giác của Vân Lang tức thì nâng cao tới cực hạn.
Hoàng đế giá lâm Trường Môn cung không phải là bí mật gì, chỉ cần mỗi lần Tiểu Trùng bị ngăn không cho vào nơi đó chơi là Vân Lang biết hoàng đế tới rồi, không biết hoàng đế định làm gì, Trường Bình sẽ không nói, nàng có vẻ mặt này đã là đáng quý lắm rồi.
“ Nhớ tạ ơn ta.” Trường Bình chưa ăn được bao nhiêu đã rời bàn cơm, về hậu viện đóng cửa từ khách:
Cũng chỉ có Trường Bình đến nhà người ta ở mới có thể thản nhiên đóng cửa từ khách như thế.
“ Ngươi có chắc là ngươi không sợ vu cổ nguyền rủa chứ?” Đại Trường Thu tới thăm Hồng Tụ, hỏi một câu không đầu không cuối:
Vân Lang nhạy bén cỡ nào chứ, tích tắc thôi là hiểu ra vấn đề:” So với vu cổ thì ta càng sợ bị đao chém hoặc hạ độc hơn.”
Đại Trường Thu cau mày:” Ngươi không có chút tôn kính nào với thần linh sao?”
“ Thuật vu cổ thì liên quan gì tới thần linh, khi bái tế thiên địa, ta thành kính hơn bất kỳ ai.” Nếu Lưu Triệt chỉ có thế, Vân Lang hoan nghênh:” Sư phụ ta từng nói, thần linh cư ngụ ở cửu thiên, nếu như gặp ở nhân thế, thì đó là kẻ giả thần, phải lập tức giết chết, vì chính chúng mới chính là những kẻ độc thần. Đó là một tôn chỉ khác của Khoa Kỹ Tây Bắc, thấy thần giết thần, thấy quỷ giết quỷ.”
Đại Trường Thu thực sự không nhìn ra bất kỳ chút sợ hãi lo lắng nào trên khuôn mặt Vân Lang:” Vậy ngươi cẩn thận đấy.”
Vân Lang thấy ông ta cười quỷ dị thì cũng ngạo nghễ nhếch môi, trên đời nếu có ai đủ tư cách xưng thần nhân thì chính là y:” Có kẻ muốn dùng vu cổ nguyền rủa ta sao?”
“ E là đã bắt đầu rồi.” Đại Trường Thu chỉ lên trời:
Vân Lang nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời đang trong xanh, phương xa có một đám mây đen cuồn cuộn đổ về phía Thượng Lâm Uyển.
Vân Lang mặt đại biến, thầm hô không xong, chạy nhanh ra ngoài hét lên với Lưu Nhị đang ngồi trên tháp lâu canh gác:” Triệu tập nhân thủ, chúng ta có rắc rối lớn rồi.”
Lưu Nhị cũng lập tức hét to:” Lưu Khuê, Trường Phong chuẩn bị chiến mã.”
Tiếng hét của Lưu Nhị khiến Vân gia náo loạn, nhìn mây đen sắp tới gần, sắc mặt Vân Lang càng khó coi, sau khi căn dặn Lương Ông vài câu thì ngựa du xuân cũng vừa vặn được dắt tới, tức thì liền nhảy lên gọi:” Đại Vương, đi.”
Đại Vương gầm lớn đuổi theo bóng lưng Vân Lang.
Đại Trường Thu thấy Vân Lang dẫn bộ khúc chạy vào hoang nguyên thì lẩm bẩm:” Không tệ, biết cách ứng đối.”
Giọng Trường Bình như quỷ mị truyền tới:” Y có thắng được không?”
Đại Trường Thu cúi mình: “ Bẩm công chúa, Lý tiên nhân đã dùng tới uy thiên địa thì không có khả năng dừng lại, Vân Lang lòng dạ nhân hậu, không muốn người trong nhà gặp nạn, bỏ chạy ra hoang nguyên, chứng tỏ đã yếu thế rồi, e là lành ít dữ nhiều.”
Uỳnh!
Một tia chớp chiếu rọi bầu trời, tiếp đó sấm ầm ầm rền vang, mây đen trước đó còn ở chân trời xa, vậy mà chẳng mấy chốc tới nơi, mặt đất tối hẳn, trên trời may đen quay cuồng, chớp xẹt liên hồi.
Trường Bình mặt trắng bệch, miếng ngọc bình an trong tay, rơi xuống đất vỡ tan tành từng mảnh vụn, cứ như điềm báo nào đó, nàng cũng khuỵu xuống đất lẩm bẩm:” Hết rồi, hết rồi ...”
Lúc này Lưu Triệt đứng trên lầu các cao nhất Trường Môn cung, chứng kiến thiên uy bậc này, ngửa mặt nhìn trời, tiếng cười vang vọng vô cùng đắc ý:” A Kiều, nàng nhìn đi Lý tiên sư ra uy rồi đó.”
Móng tay sơn đỏ chót của A Kiều bấm cả vào thịt, kinh hoàng nhìn bầu trời u ám, mây vần vũ tựa hồ có con rồng cuồng bạo ẩn nấp trong đó, kim xà lồng lộn, lôi công gõ trống liên hồi, lòng sợ hãi vạn phần, không dám bước ra ngoài phòng.
“ A, Vân Lang dẫn người rời trang viên rồi, tới nơi mây dày đặc nhất, khá lắm, khá lắm, dù y không phải đối thủ Lý tiên sư, ít nhất dũng khí dám nghênh chiến này đã xứng với đãi ngộ trước đó của trẫm.”
“ Hay là mời Lý tiên nhân thu lại pháp khí đi, Vân Lang là nhân tài hiếm có.” Lời cầu xin của A Kiều gần như bị nhấn chìm bởi tiếng sấm, vừa bước khỏi phòng đã thét chói tai chạy vào trong:
Lưu Triệt cười càng thêm sảng khoái, hắn vốn khó chịu với Vân Lang từ lâu, nhiều lần âm thầm làm khó y, thế nhưng tiểu tử này đều nhàn nhã giải quyết được hết. Kỳ thực hắn sao không muốn dùng Vân Lang, nhưng trước đó Vân Lang chủ động quy phục, tới giờ Vân Lang vẫn như tiên nhân tiêu diêu tự tại bên ngoài cõi đời, nhân cơ hội hiếm có, dạy cho bài học:” Đúng là nhân tài hiếm có, người khiến Lý tiên sư dùng uy thiên địa đối phó, làm sao trẫm không quan tâm cho được, yên tâm, chỉ cần y qua được nạn này, trẫm sẽ nhìn với con mắt khác.”
A Kiều thống khổ nhắm mắt, cuồng phong cũng nổi lên, Vị Thủy đằng xa đang tĩnh lặng phút chốc bỗng biến thành dòng chảy cuồng loạn, không gian tối sầm tối sịt, rồi một tiếng sấm kinh thiên động địa, mang theo cơn mưa như trút.
Mưa đổ xuống ào ào như ngàn vạn mũi tên bắn từ trên trời xuống, A Kiêu đưa tay hứng một giọt nước mà đau nhói tim.
Mưa lạnh buốt!
Cộp!
Một viên đá bằng quả nho rơi xuống sàn gỗ vỡ tan tành thành từng mảnh vụn óng ánh ...
Mới đầu chỉ có một vài cục đá nhỏ, rất nhanh mưa lớn biến thành mưa đá, đá lạnh dồn dập đổ xuống, Trường Môn cung phải oàn mình chống đỡ, những tiếng răng rắc tựa hồ không chịu được bao lâu.
Đến lúc này Lưu Triệt cũng tái mặt không cười nổi nữa, xuyên qua khe hở giữa vai giáp sĩ nhìn thấy nạn nhân đầu tiên, những con gà vịt của Trường Môn cung, tiếng kêu thảm thiết của chúng khiến khung cảnh càng như trong địa ngục.
Một nam tử râu tóc bạc phơ nhưng mặt hồng hào chẳng có lấy một nếp nhăn, nhìn mưa đá bạo ngược, hai tay ôm mặt thống khổ gào thét:” Âm thần tụ hội, thiên địa giao chinh, thập vạn sanh linh hiến tế, sai chẳng phải ta.”
Cả đám hoạn quan, hô vệ xung quanh hoảng loạn như ngày tận thế, kêu khóc dập đầu như giã tỏi.
Nam tử thẫn thờ buông tay, mặc hai ống tay áo quét trên mặt đất, từng bước đi ra ngoài hành lang, mặc cho mưa đá ào ào ném lên người, ánh mắt thương tâm như người đã chết.
Giáp sĩ vội vàng chạy ra dùng thân mình hộ vệ cho nam tử đó, nam tử tới trước mặt Lưu Triệt, quỳ rạp ra đất, run run nói:” Âm thần tụ hội, thiên địa giao chinh, thập vạn sanh linh hiến tế, là tội của ta … của ta.”
Lưu Triệt đã sớm không còn chút vui vẻ được nữa rồi, vội đi tới dìu nam tử đứng lên:” Là trẫm ép tiên sư ra tay, tiên sư làm gì có tội, nếu nói tới tội cũng là tội của trẫm.”
Lý Thiếu Quân đau khổ tột độ:” Mùa hè địa khí hầm hập bốc lên, ý đồ đảo ngược càn khôn, trời không cho, tự nhiên áp chế, hai mặt tạo nên sự bình hành vi điệu, lão phu lấy sức mọn làm hỏng cân bằng âm dương gây ra đại họa. Sở dĩ nói có tội là vì lão phu nhìn thấu thiên cơ, vô cớ xen vào, tử thương mười vạn sinh linh tạo vô số nghiệt trái. Đứng ở lập trường bệ hạ, người không sai, ngược lại lấy tế phẩm Thượng Lâm Uyển cứu vớt vạn dân ...”