Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 273 - Q2 - Chương 057: Sư Huynh, Sư Huynh!

Q2 - Chương 057: Sư huynh, sư huynh! Q2 - Chương 057: Sư huynh, sư huynh!

Lưu Triệt nghe thế chuyển sợ thành mừng:” Nói vậy là do trẫm hồng phúc ngang trời rồi?”

Lý Thiếu Quân chắp tay:” Tất nhiên là thế.”

A Kiều mặt hoa thất sắc vẫn chỉnh lại trang phục cung kính quỳ xuống:” Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng vạn dân.”

Lưu Triệt sướng khoái cực kỳ hô lớn:” Người đâu rượu! Ha ha ha …”

Hoạn quan Tùy Việt đứng ngoài đợi lệnh nghe hoàng đế ra lệnh mừng rỡ đi đá đít đám cung nhân đang run cầm cập trốn dưới mái hiên, hoàng đế đã bảo chuyện vui thì đây là chuyện vui.

Chỉ là phản Lý Thiếu Quân hơi khác thường, cho tay vào lòng, lúc rút ra thì đã đầm đìa máu, người có vẻ đứng không vững, Tùy Việt định tới đỡ thì ông ta xua tay.

Lưu Triệt thất kinh:” Tiên sư bị thương sao?”

Lý Thiếu Quân loạng choạng vài bước:” Bệ hạ, không biết đâu ra có kẻ đáng sợ như thế, thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy, lại còn có tị lôi thuật, bảy bảy bốn chín đạo lôi đình không làm y bị thương mảy may. Lôi đình chính là bảo kiếm trời cao, không thấy máu không vào vỏ, nếu không hại được Vân Lang, liền thừa lúc lão phu thi pháp đả thương, nếu chẳng phải lão phu pháp thuật tinh thông thì đã tan xương nát thịt rồi.”

Đôi mắt vô thần của A Kiều liền rực ánh, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên reo hò:” Vậy là Vân Lang không sao?”

Mặt Lưu Triệt tức thì tối sầm.

Lý Thiếu Quân cười gằn:” Làm gì đơn giản thế?”

“ Y cũng bị thương sao?”

Lý Thiếu Quân không trả lời, thấy bên ngoài băng đá lại biến thành nước mưa, thi lễ:” Bệ hạ, lão phu phải đi độ kiếp rồi.”

Nói xong mặc cho Lưu Triệt giữ lại, sải bước ra ngoài Trường Môn Cung, khoác áo tơi lên, cưỡi ngựa lao vào màn mưa trắng trời.

Vân Lang lúc này vô cùng thê thảm, đầu y sưng cục lớn cục nhỏ, nhìn gà vịt chết la liệt khắp nơi mà không thốt lên lời nào, một trận mưa đá làm gà vịt Vân gia tổn thất thảm trọng.

Mạnh Đại, Mạnh Nhị tuy không chết, nhưng chẳng khác chết là bao, khi mưa đá đổ xuống, người khác còn biết trốn đi, hai huynh đệ họ dùng thân mình bảo vệ gà vịt, thà chết không lui.

Từ lúc nhìn thấy mấy đen tới cực nhanh, Vân Lang biết là không xong rồi, vào lúc hạ thu, một trận mưa lớn là quá bình thường, nhưng chẳng may làm sạt núi thì Mạnh Đại, Mạnh Nhị đang chăn gà ở ngoài sẽ nguy hiểm, thế nên mới vội vàng cưỡi ngựa tìm.

Không ngờ không chỉ là mưa còn là đá, nên y mặc áo tơi, bị vố số cục đá làm toàn thân đau đớn, cố gắng lết tới mảnh rừng gần đó gọi lớn:” Có ai làm sao không?”

“ Thiếu gia, không sao, vài người bị thương nhẹ nhưng không sao.”

Mao Hài rẽ đám đông chạy ra báo, cả trẻ con lẫn người lớn đều khóc khóc mếu mếu át cả tiếng mưa, nằm ngồi la liệt trong rừng thông, đám thiếu niên lớn một chút thì nhịn đau, đưa mấy người bị mưa đá làm vỡ đầu chảy máu lên chiến mã, để đám Lưu Nhị đưa về trang viên.

Huynh đệ Mạnh Đại, Mạnh Nhị khóc lóc thảm thiết ra sức vùng vẫy thì bị hộ vệ đánh ngất, được đưa lên xe ngựa.

Cơn mưa vẫn đổ xuống như trút, đưa tay vuốt nước không kịp, những ai còn khỏe mạnh thì ở lại cùng Vân Lang kiểm tra gà vịt con nào nằm đó còn chưa chết, một số thì lùa gà vịt còn sống vào lán mà họ vừa nhanh chóng dùng cành cây dựng lên.

Mưa mùa hè tới nhanh cũng đi nhanh, đợi gà vịt chết được nhặt hết thì chỉ còn mưa lất phất.

Vân Lang toàn thân bùn đất, đau đớn mệt mỏi, vừa ngồi lên một tảng đá nghỉ ngơi thì có người tóc trắng phóng ngựa như bay tới trước mặt.

“ Ngươi là ai?” Tâm tình Vân Lang lúc này không ra sao:

“ Lão phu là Lý Thiếu Quân, trận mưa băng vừa rồi là hậu quả do lão phu hô phong hoán vũ gây ra.”

Vân Lang thất kinh nhìn tên thần côn trứ danh thiên cổ, nắm tay đã siết chặt vào rồi, chuẩn bị đấm hắn vỡ mũi, nhưng nhìn thấy gà vịt chết thành đống, tay từ từ buông ra.

Tổn thất lần này đã là chắc chắn, tự nhiên lại có thằng đần nhảy ra gánh lấy, mình phải vui mới đúng.

“ Trận mưa băng do ngươi làm ra?” Vân Lang nỗ lực khống chế niềm vui trong lòng, không ai bị chết, tổn thất cũng có kẻ bù đắp, không nên dọa thằng đần này chạy mất:

Lý Thiếu Quân đau khổ khép mắt lại:” Chính là lão phu.”

Vân Lang nhảy khỏi tảng đá, chỉ đống gà vịt:” Bồi thường mau.”

“ Hả?” Lý Thiếu Quân sững sờ, không ngờ phản ứng của Vân Lang lại là như thế, đầu chầm chậm quay sang đống gà vịt chết:” Bồi, bồi thường … ý ngươi là bồi thương gà vịt ?”

Vân Lang túm cổ áo hắn:” Không chỉ gà vịt, còn cả phó dịch bị thương của nhà ta nữa.”

Lý Thiếu Quân vùng thoát khỏi tay Vân Lang, nổi giận quát:” Lão phu là Lý Thiếu Quân, Lý tiên nhân.”

“ Thì sao, ngươi làm nhà lão tử tổn thất lớn, lại không định bồi thường à?”

“ Ngươi, ngươi không biết ta là ai à?”

“ Biết, nghe nói ngươi vĩnh viễn bảy mươi tuổi, hôm nay ngươi bồi thường tổn thất của ta thì thôi, nếu không bồi thường.” Vân Lang vẫy ống tay áo, thanh đoản kiếm xuất hiện:” Lão tử rạch một đao lên mặt, để xem lần sau gặp lại, ngươi còn tiếp tục bảy mươi tuổi không? Bà nó chứ, dùng một trò bao năm mà không bị vạch trần thì cũng giỏi đấy.”

Lý Thiếu Quân cười phá lên, nắm tay y kéo vào trong rừng, không có ai rồi mới chắp tay:” Thỉnh giáo sư môn huynh trưởng?”

Vân Lang ngớ người, máy móc chắp tay đáp:” Khoa Kỹ Tây Bắc.”

“ Chưa bao giờ nghe qua.”

“ Thừa lời, sư môn của ta có năm người, còn bị ta giết mất ba, ngươi biết mới lạ.”

“ A, thất kính, thì ra sư môn huynh xưa nay một mạch đơn truyền, thế mà tới giờ chưa đoạn tuyệt, không dễ dàng. Kiêm Nho Mặc, hợp danh Pháp, đạo bách gia không gì không quán thấu, nếu đã là người nhà thì không khách khí nữa, ta đang có phiền toái lớn, cần sư huynh giúp đỡ.”

Con bà nó nhân quả tuần hoàn báo ứng thật nhanh, không lâu trước đó Vân Lang lợi dụng Tô Trĩ nhận nàng làm sư muội, ai dè hôm nay có tên nhận y làm sư huynh để lợi dụng, chưa gì đã ngứa ran, kiến thức của y về Đại Hán giờ không ít:” Ngươi là người Tạp gia phải không?”

Lý Thiếu Quân chắp tay:” Sư huynh đúng là biết nhiều hiểu rộng.”

Cái này do Tô Trĩ nói cho, Tạp gia là môn phái vô cùng thú vị, đám người này cái gì cũng biết một ít, nhưng do không tinh thông, nên làm việc gì nửa chừng, không có kết quả hoàn mỹ.

“ Hoàng đế nói với ta, trong Thượng Lâm Uyển có một kỳ nhân tên Vân Lang, không bao giờ tin cổ thuật nguyền rủa, muốn ta cho sư huynh một bài học, cũng là để nghiệm chứng tiên thuật của ta. Bốn tháng trước hoàng đế dùng xe xé xác hai thuật sĩ, trong đó có cả Loan Đại, ta cũng bị giam lỏng trong hoàng cung không cách nào thoát thân, thấy chuyện này không cách nào che dấu, chỉ muốn tự sát cho thống khoái.”

“ Sau khi bị đưa tới Trường Môn cung bắt vào phòng thi pháp, bên ngoài là giáp sĩ canh phòng, không đường trốn thoát, ta vốn tuyệt vọng tự đâm mình một dao rồi, tránh ngũ mã phân thây, không ngờ bên ngoài mây đen cuồn cuộn, liền đánh cược một phen. Kết quả rất tốt, không những có sấm chớp, còn có mưa lớn, băng đá kéo đúng tới nơi này tàn phá, đúng là trời giúp ta. Ha ha ha … khụ khụ … Thôi không nói nữa, nếu là người cùng nhà, ta không cần che dấu, giờ tới lượt sư huynh ra trận đó.”

Vân Lang vô thức lùi lại tránh xa thứ thần côn này:” Tới lượt ta là sao?”

“ Việc của ta làm xong rồi, phải chết rồi, sư huynh, tới lượt huynh rồi đó, nhớ, nhớ hại hắn thảm một chút, nếu không huynh có lỗi với "phế truất bách gia, độc tôn nho thuật" mà hắn ban bố.” Lý Thiếu Quân vừa nói, máu vừa từ miệng trào ra:

Bình Luận (0)
Comment