Vân Lang nhíu mày đi kéo áo Lý Thiếu Quân ra xem, rồi lại khép vào, khẽ thở dài.
“ Nghe nói sư huynh y thuật cao minh, thành thực nói cho ta biết, ta còn cứu được không?” Lý Thiếu Quân hết sức hư nhược nói:
Vân Lang lắc đầu:” Ngươi ra tay quá tàn nhẫn, dao đâm quá sâu, nếu vẻn vẹn như thế thì còn có ba thành cứu sống, nhưng hình như còn bôi độc, vết thương đen rồi, không cứu được.”
“ Lúc đó ta sợ một dao chư ..a chết, sẽ bị hoàng đế dùng hình phạt tàn khốc hơn, không ngờ, sư huynh, ngươi vận may tốt .... Ta nói với hoàng đế, có thuật thông thiên, trường sinh bất lão ... Lời này sớm muột cũng bị bóc trần. Kế hoạch của sư huynh khá lắm, nói mình không tin vu cổ, làm gì cũng có thể chính đại quang minh ...” Lý Thiếu Quân cười thảm:” Đáng thương cho ta ... chỉ mới hai bảy đã sắp chết rồi, ta không phục, nếu cho ta thời gian ... Ta sẽ khiến Lưu Triệt hoàn toàn sùng bái vu cổ ... Rồi làm quốc gia của hắn tan rã ... Ta sắp chết rồi ... Đáng thương mười năm vất vả ... Ta chết rồi, sư huynh muốn nói gì cũng được ... đừng bỏ lỡ thời cơ hiếm có này chiếm lấy lòng tin của hắn …”
Chất độc đã làm tê liệt thần kinh của Lý Thiếu Quân, khiến hắn không thấy đau đớn nhờ đó mà sống thêm một thời gian.
Tên này tâm thần đã thác loạn, lúc thì khảng khái như liệt sĩ, muốn Vân Lang lợi dụng cơ hội tiếp tục hủy hoại triều Hán, lúc thì nhát như chuột, quanh co muốn Vân Lang cứu mình, mồm rất giỏi nói, nói suốt, không cho Vân Lang cơ hội xen vào.
Vân Lang cũng hiểu ra một chuyện, bách gia đang phản kích lại Lưu Triệt, Lý Thiếu Quân chính là một quân cờ trong cuộc chiến này.
Tô Trĩ luôn muốn biết vì sao Công Tôn Quỷ chết, khả năng liên quan tới chuyện này.
Cũng rất có khả năng người được Bách gia ủng hộ là Lương Vương Lưu Vũ, người được coi là “tuy là thần tử nhưng không khác thiên tử”, muốn ông ta lên ngôi hoàng đế, nên mới có chuyện đám người Công Tôn Quỷ liều mạng giúp đỡ, kết quả Lưu Vũ vô dụng thất bại.
Về sau bách gia lại ủng hộ Hoài Nam vương, cho nên Lưu An mới biên soạn kiệt tác trứ danh ( Hoài Nam tử).
Cuộc đấu tranh này lớn hơn Vân Lang nghĩ nhiều, Thái Tể từng kể chuyện Mặc gia cầm đầu phong trào liên kết bách gia chống Tần, rất có thể địa vị lãnh đạo của họ vẫn còn tới ngày nay, nên Lưu Triệt mới ra tay với Cự Tử Mặc gia Bàng Quang hầu Lưu Triệt trước.
Các mảnh ghép dần dần khớp lại trước mặt Vân Lang.
Lý Thiếu Quân nếu không phải nhát gan đâm mình một dao, thì bằng vào phen biểu diễn hôm nay, hắn sẽ thành người được Lưu Triệt tín nhiệm nhất, đạt được mục tiêu của mình.
Không biết nên nói là ý trời hay phải trách truyền thống làm cái gì cũng dang dở của Tạp gia.
Lý Thiếu Quân chết rồi, xác chết chẳng mấy chốc mà cứng đờ, không biết là do thuốc độc hay dùng biện pháp gì, Vân Lang nỗ lực không nghĩ tới trên lịch sử thuật vu cổ hành hành khắp triều Hán khiến thái tử, nữ nhi, đại thần của Lưu Triệt đều chết không chỗ chôn thây.
Cuộc chiến này sẽ còn rất dài, Vân Lang tuy cũng muốn chống lại sự độc tôn của Nho giáo, nhưng là để Bách gia được cùng tồn tại, không muốn dùng tới biện pháp cực đoan hủy hoại tất cả thế này.
Có lẽ trí giả bách gia nhìn ra đại thế, nếu tranh đấu đường đường chính chính, bọn họ không đấu lại được thế lực hoàng kế kết hợp với nho gia, nên chỉ có cách phá hoại mà thôi, phá hủy hết thảy mới có cơ hội sống lại từ tro tàn.
Mưa dừng, cảnh đẹp trời đất càng thêm mê người, đội xe của Vân gia trang gian nan đi tới bên rừng thông, Lương Ông dẫn người tới tiếp ứng, u ám nhặt gà vịt cho lên xe, số gà vịt này sẽ không uổng phí, mang về rồi nhổ lông làm thịt muối, chỉ là chết một loạt thế này, không ai không buồn bã.
Trường Bình cũng tới, nàng nhìn ngay thấy Vân Lang ngồi thất thần ôm một nam tử tóc bạc, không ngờ chính là Lý Thiếu Quân, sờ người thấy cứng đờ lạnh toạt, không khỏi run giọng:” Lý tiên nhân vì sao mà chết?”
Vân Lang chỉ số gà vịt, giúp hắn lần cuối:” Ông ấy vì hại chết vô số gà vịt, áy náy mà chết.”
“ Thì ra là vậy … bất luận là gà vịt hay là người, đều có sinh mệnh, một con gà chết hay một con người chết với Lý tiên nhân đều giống nhau.” Trường Bình trang trọng thi lễ:
Lý do não người khác nghĩ ra, thường là hợp lý nhất, cho dù nghe nó hoang đường ra sao, chỉ cần đương sự tin là đáp án tốt.
Vân Lang căn bản không định vạch trần Lý Thiếu Quân, trước kia đơn thuần cho rằng thuật vu cổ hoành hành triều Hán, là do hoàng đế vô tri, giờ mới biết có nguyên nhân sâu xa hơn. Nếu Lưu Triệt đã biến thành thằng ngốc rồi, vậy phải tiếp tục để hắn ngốc, vì ai vạch trần bộ áo mới của hoàng đế, sẽ chết thảm vô cùng.
“ Thiếu gia, nhà chúng ta chết mất ba nghìn bảy tăm sáu mươi con vịt.” Lương Ông khóc lóc mếu máo, nước mắt nước mũi lem nhem hết:
“ Thật đúng là tai bay vạ gió, để ta thay Lý tiên nhân bồi thường cho các ngươi.” Trường Bình hiếm một lần chủ động bỏ tiền như vậy:
Lưu Nhị đã phi tốc về nhà lấy dầu, Trường Bình cũng đã chứng kiến, Vân Lang sai người chất đống gỗ lớn, đặt thi thể Lý Thiếu Quân lên, tẩm dầu đốt luôn, nói đây là di nguyện của hắn.
Thi thể gặp nhiệt độ cao co lại, Lý Thiếu Quân trong đống lửa không ngờ biến thành hình trẻ con cuộn mình trong lòng mẹ, mí mắt co lại, cuối cùng thành hình dạng quái dị ôm gối mở mắt.
Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng thần kỳ đó đều quỳ rạp xuống.
“ Sơ sinh nguyên bản, duy trì tâm đăng.” Trường Bình hai tay ôm trước ngực miệng lẩm bẩm những lời quái dị:
Trạng thái quái dị đó duy trì thời gian rất ngắn, thi thể bị lửa lớn thiêu cháy, mở chảy ra khiến ngọn lửa bùng sáng, Trường Bình càng thêm thành kính.
Xe ngựa đổ tới ngày một nhiều, Vân Lang độc chiếm một cỗ, nằm sóng xoài trên đó, đường đi mấp mô, đầu y cũng đập cồm cộp lên sàn xe, chẳng hề có ý thay đổi tư thế, trong thời gian ngắn xảy ra nhiều chuyện như thế, đầu óc y dày đặc suy nghĩ, tới nhập thần rồi.
Chín giáp sĩ võ trang đứng bên đống lửa canh gác, theo lệnh của Trường Bình, họ phải đứng đó canh linh thể Lý tiên nhân tới sáng mai, đến khi hắn hoàn toàn vũ hóa.
Trường Bình lên xe của Vân Lang, thấy tinh thần y san sút, ngồi khoanh chân, đặt đầu lên đùi mình, một bàn tay vỗ nhè nhẹ vai như dỗ trẻ con:” Giờ đã tin chưa?”
Vân Lang cảm thụ hơi ấm cơ thể Trường Bình, bất giác có chút bình lặng, cảm giác như con thuyền vừa chầm chậm vào bết đỗ, đãi ngộ thật khác biệt, lần trước còn bị nàng bẻ hai ngón tay, giờ được cưng như bảo bối rồi, hiến bao nhiêu đồ tốt chẳng bằng một chống lại thần lực của Lý Thiếu Quân, quật cường nói:” Không tin, sư môn yêu cầu thần không được để quỷ thần làm hỏng tâm cảnh, che mờ linh trí.”
“ Thật bướng bỉnh, ngươi tin thứ sư môn ngươi dạy là đúng sao?”
“ Tất nhiên rồi, nếu học vấn của nhà mình còn không tin, sao gọi là học vấn. Thế giới này rất thần kỳ, không thể vì thứ chúng ta còn chưa biết lại quy hết cho quỷ thần, chủ trương của Khoa Kỹ Tây Bắc là phá vỡ nghi hoặc nhân gian, cho thế nhân thấy sự thực.”
Trường Bình cúi đầu, dịu dàng vuốt ve má ý:” Người sơn môn các ngươi luôn cố chấp như vậy, Bách gia đều nói mình là đúng, thế gian đâu ra nhiều sự thực như vậy?”
“ Loại bỏ tạp chất, còn lại tinh hoa.”
“ Muốn thế đợi ngươi lên tới tầm của Đổng Trọng Thư hẵng nói ra, trước đó hãy dựa vào học vấn sư môn, kiến lập nên công tích tiền nhân chưa ai làm được, mới phục được người ta.” Trường Bình thừa cơ khuyên nhủ, thằng nhóc này tài hoa ngút ngàn, chỉ tiếc lại chẳng có chút hùng tâm nào, chỉ thích loanh quanh trong trang viên nhỏ, quá uổng phí:
“ Nhất định sẽ có một ngày như thế.” Vân Lang nắm chặt tay: