Xe về tới đại viện Vân gia, Đại Trường Thu đứng bên cửa, tay cầm đèn lồng sốt ruột chờ đợi, thấy Vân Lang nằm gối đầu lên đùi Trường Bình đích xác là không sao thì tay cầm đèn lồng run run nhìn y với ánh mắt kính sợ:” Bảy bảy bốn chín đạo lôi đình bổ xuống, vì sao ngài không chết?”
Vân Lang uể oải nói:” Ta không đếm, chỉ thấy khi đó kim xà loạn vũ, sấm rền liên hồi, bầu rời sáng chói, nếu Lý tiên sư nói bảy bảy bốn chín, thì đúng là bốn chín đạo rồi, muốn tránh lôi đình cũng không khó, chỉ cần ...”
Đại Trường Thu tự cho mình thông minh, không đợi Vân Lang nói hết, nhìn đống gà vịt tiếp lời ngay:” Thay mận đổi đào đúng không? Quả nhiên là thế, ngài đã lấy gà vịt thế mạng ... Chậc chậc xem ra bí thuật của Khoa Kỹ Tây Bắc rất hữu dụng, Đại Hán ta ngôn luận vô số, người nói đông người nói tây không ít, chỉ thiếu pháp môn giải quyết sự việc, chỉ những thứ thực mới có sức thuyết phục nhất, người khác đều ngậm miệng thôi, tư mã, chủ trương lấy thực chứng minh học vấn tuy lâu, nhưng chỉ cần đi bước nào vững bước đó, tương lai phong hành thiên hạ không có gì lạ.”
“ Lão nô tin rằng, dù sau này hậu thế xưng hô ngài là Vân Tử, cũng không phải chuyện xa vời.”
Chưa đợi Vân Lang nói ra nguyên lý tránh sét, Đại Trường Thu đã hưng phấn trả lời thay, còn thuận tiện vẽ ra tương lai huy hoàng của Khoa Kỹ Tây Bắc.
Thế giới này điên rồ thấy đấy, Vân Lang chép miệng, còn gì mà nói nữa, ôm cái đầu sưng vêu:” Để sau đi, ta nghỉ ngơi đã, đau lắm ...”
Tào Tương thấy mẹ dìu Vân Lang từ trên xe xuống, kinh ngạc rớt cằm, ngoại trừ mình ra, mẹ đã bao giờ ôn nhu với ai như thế đâu, lòng hơi ghen tỵ. Song không giống lão già ngốc Đại Trường Thu đang si si dại dại nói như điên, Tào Tương nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Vân Lang, nhìn bằng hữu toàn thân bùn đất, mặt mày sưng tím, đợi thị nữ đỡ mẹ mình đi nghỉ mới hỏi:” Có mưa đá, ngươi không ở nhà còn chạy đâu để bản thân biến thành thế này?”
Toàn bộ trọng lượng của Vân Lang dồn lên vai Tào Tương:” Nếu ta nói trận mưa đá đó do có người chuyên môn đối phó với ta thì ngươi có tin không?”
“ Vớ vẩn.” Tào Tương phủ nhận ngay:
Vân Lang hơi nhấc đầu lên:” Nhưng bây giờ bệ hạ, A Kiều, mẹ ngươi với cả Đại Trường Thu đều nghĩ thế, ngươi còn nói là vớ vẩn nữa thôi.”
“ Hả? Chuyện này là sao?”
“ Đến ta còn chưa hiểu chuyện gì đây này, đưa ta tới ao nước nóng, để ta ngâm mình, suy nghĩ nhân quả một lượt cho cẩn thận đã, ngươi gọi Khứ Bệnh cho ta, ba huynh đệ chúng ta cùng nghĩ cách đối phó, chuyện này không tầm thường đâu.”
Vân Lang không nhắc tới Lý Cảm, Tào Tương không ngạc nhiên, đây là chuyện đương nhiên, dù là huynh đệ thì một số chuyện không thể nói hết.
Khi Hoắc Khứ Bệnh nhảy xuống ao nước thì hai mắt Vân Lang đã sưng húp chỉ còn một khe nhỏ, toàn thân bầm tím chẳng còn miếng da thịt nào lành lặn.
Hơn một năm qua hắn trở nên vô cùng trầm ổn, dù muốn biết là chuyện gì, vẫn kiên nhẫn lắng nghe Vân Lang kể toàn bộ câu chuyện.
“ Nói như thế là ngươi vội vàng chạy đi là vì bảo vệ gà vịt?” Tào Tương lại lần nữa há to mồm, hắn cứ nghĩ mình sẽ không còn ngạc nhiên vì việc Vân Lang làm nữa, ai ngờ Vân Lang vẫn làm hắn mở mắt:
Vân Lang cáu:” Tai ngươi điếc à, là vì sinh tử của đám Mạnh Đại, Mạnh Nhị và người trong nhà.”
“ Được, được, ý ngươi nói là ngươi căn bản không biết có người đối phó với ngươi?” Tào Tương lại hỏi:
“ Mẹ ngươi và Đại Trường Thu đều ngầm cảnh cáo ta, các ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ tin thuật vu cổ, các ngươi nghĩ ta thèm bận tâm có kẻ dùng châm đâm vào hình nhân dán tên ta à?”
Hoắc Khứ Bệnh cười khẩy:” Ta cũng chẳng bận tâm.”
“ Sau đó có người tên Lý Thiếu Quân cưỡi ngựa chạy tới tìm ta nói trận mưa băng vừa rồi do hắn làm ra, các ngươi bảo ta làm gì?”
“ Đánh hắn.” Hoắc Khứ Bệnh trả lời gọn gàng:
“ Bồi thường.” Tào Tương đấm hai tay vào nhau:
Quả nhiên là huynh đệ, Vân Lang khó khăn lằm mới cười được:” Đều đúng, về sau vì muốn hắn bồi thường nên không đánh hắn, ta không vạch trần hắn, hắn nhận ra sơn môn của ta, tự khai báo mình là tên lừa gạt, còn nói ta tốt số, muốn ta tiếp tục lừa bệ hạ, để có vinh hoa vô tận.”
“ Khục khục khục ...”
Nghe tới đoạn Lý Thiếu Quân nhát chết tự dùng dao tẩm độc đâm mình một phát, hai người Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương vì tránh tiếng cười truyền đi chẳng may có người nghe thấy, nhét tay vào miệng phát ra âm thanh tức cười.
Vân Lang thầm thở dài, chỉ có thể kể vậy thôi, về phần cuộc đấu tranh của bách gia thì không thể nói ra, bất cẩn một chút là gây hậu quả thây chất đầy đồng.
Hai tên cười một lúc, mãi tới khi nghĩ tới chuyện liên quan tới hoàng đế liền không cười nổi.
Trong toàn bộ chuyện này Vân Lang vô tội nhất, Lý Thiếu Quân đáng muôn chết, còn hoàng đế đóng vai ngu xuẩn bị lừa gạt, nếu mà lộ ra thì ….
“ Quên đi A Lang, cứ nói là không biết gì hết, chỉ cần biết là trời đang yên lành, phát sinh mưa đá, ngươi đi giải cứu gà vịt, còn Lý Thiếu Quân rút dao tự sát.” Tào Tương ôm đầu, hắn nghĩ ra hậu quả nhanh nhất:” Ôi trời, không chỉ A Lang, mà hai chúng ta cũng phải quên đi, còn dù người khác nói gì, chúng ta đứng về phía A Lang, nói vu cổ là chuyện hoang đường.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài:” Đến giờ ta vẫn không hiểu, bệ hạ anh minh thần vũ, vì sao không nhìn ra, hô phong hoán vũ, trường sinh bất tử sao? Thật là ...”
“Xuỵt …. Đã bảo ngươi quên đi mà.” Tào Tương bịt miệng Hoắc Khứ Bệnh:
Phiền não có người chia sẻ, Vân Lang nhẹ nhõm hơn rất nhiều, toàn thân sưng lên rồi, tất nhiên phải ngâm nước nóng thật nhiều.
…. ….
Lưu Triệt nghe Trường Bình kể lại quá trình hỏa thiêu Lý Thiếu Quân, rất lâu không nói gì, mặt âm u như có thể vắt ra nước, lúc này cho dù là A Kiều cũng không dám quấy rầy hắn.
Bao năm qua Lưu Triệt luôn cầu tiên đạo, nay vừa mới tìm được một vị chân nhân thì lại chết mất, tâm tình tồi tệ thế nào khỏi nói cũng biết:” A tỷ nói pháp thể của Lý tiên sư khi bị lửa thiêu vẫn duy trì trạng thái trẻ thơ?”
Trường Bình gật đầu:” Không chỉ mình ta nhìn thấy, rất nhiều người khi đó quỳ bái.”
“ Lời của a tỷ thì tất nhiên trẫm tin, Lý tiên sư chết, thi thể dẻo dai như gân trâu?”
Trường Bình lần nữa gật đầu:” Đúng vậy, đó là tiền tấu của thi biến, cho nên tránh xuất hiện Hạn Bạt ( quái vật gây hạn hán), ta hạ lệnh chín tử sĩ canh giác bốn phương tám hướng, ngừa Hạn Bạt sống lại.”
Lưu Triệt gập ngón tay gõ bàn:” A tỷ làm tốt lắm, nếu Hạn Bạt hoành hành, Trường An ắt hạn hán ba năm ... A tỷ có hỏi Vân Lang, vì sao Lý tiên sư tự sát không?”
“ Vân Lang nói, vì Lý tiên sư vô cớ hai chết vô vàn gà vịt, nên áy náy rút dao tự sát.”
“ Nói láo.” Lưu Triệt giận dữ gầm lên:
A Kiều thấy Trường Bình không hiểu thì giải thích:” Lý tiên sư trước khi tìm Vân Lang thì đã trọng thương rồi, chính mắt bệ hạ nhìn thấy.”
Trường Bình thất kinh:” Lý tiên sư bị thương từ trước?”
“ Lý tiên sư khi tới gặp ta e rằng đã chết rồi, người chỉ muốn gặp Vân Lang xem chiến quả của mình, thấy Vân Lang còn sống nên uất hận mà chết.” Lưu Triệt nhắm mắt lại, lắc đầu thương tâm bỏ ra hậu viện: