A Kiều đợi Lưu Triệt đi xa, vội vàng hỏi Trường Bình:” Vân Lang sao rồi? Y có làm sao không?”
Trường Bình lườm A Kiều một cái, ý vị không rõ ràng:” Toàn thân thương tích, nhưng không chết được.”
“ Thật lợi hại.” A Kiều reo lên một tiếng:” Bệ hạ đâu cần buồn, tuy Lý tiên nhân chết, nhưng Vân Lang còn lợi hai hơn cơ mà, bệ hạ có mất gì đâu.”
Nói xong chạy đuổi theo Lưu Triệt.
Đại Trường Thu ngửa mặt thở dài:” Vân Lang tuy pháp thuật lợi hại, lại không biết thuật trường sinh, tiếc thay, tiếc thay! Tiếc thay!”
Trường Bình uống một hơi hết bát trà rồi đi, không nói thêm một lời.
Đêm hôm đó Vân Lang không yên lành, toàn thân nóng rát, không chỗ nào không đau, cảm tượng bị cả vạn con trâu dẫm đạp lên người.
Nghe âm thanh thì bên tai có rất nhiều người, nhưng khi mở mắt ra lại thấy một màu tối đen, kinh hoàng hét lên:” Làm sao thế này, ta không thấy gì cả.”
“ Đương nhiên là không thấy gì, mí mắt sư huynh đã sưng húp ép vào một chỗ rồi, làm sao mà thấy.” Giọng của Tô Trĩ vang lên bên tai:” Đã bị băng đá đả kích toàn thân, lại còn đi tắm nướng nóng, sư huynh không biết thành lợn béo mới lạ, huynh có bị ngốc không?”
Ra thế, Vân Lang thở phào:” Phải chườm lạnh, phải chườm lạnh mới đúng, hôm qua nhiều việc quá nên đầu óc lẫn lộn.”
“ Uổng cho huynh còn là y giả.” Tô Trĩ có đôi phần hả hê, dù sao Vân Lang chỉ bị sưng thôi, một thời gian là lành, không có gì nguy hiểm:” Nếu không có muội thì huynh thành heo thật rồi.”
“ Ta kỳ thực không thể gọi là y giả, sư muội, thành một y giả khó lắm, sư phụ ta nói, muốn thành y giả giỏi, phải học chữ trước, sau đó đợi tới khi mười tám tuổi, tâm trí trưởng thành mới chuyên tâm tu luyện y thuật sáu năm, vượt qua khảo nghiệm mới là y giả, còn muốn thành y giả cao mình thì học cả đời. Người kiến thức nửa vời thì chưa thể là y giả, sư muội, muội cũng chưa đủ đâu, đợi y giả thực sự tới hẵng mở y quán.”
“ Huynh toàn coi thường muội thôi.” Tô Trĩ giận dỗi dậm chân:
“ Tô Trĩ, không được phá quấy! Vân sư huynh nói đúng lắm, Dược bà bà cũng từng nói lời tương tự, muội chỉ thích mở y quán, thích khoe y thuật của mình, thích được người ta nhớ ơn, muội chưa có cái tâm nghĩ cho người bệnh, y quán như thế chẳng bằng không mở.”
Giọng nói rất lạ, còn mang theo khẩu ấm đất Việt mà Vân Lang chưa từng nghe qua, nghiêm khắc mà ngọt ngào, cơ bản chẳng có sức uy hiếp gì cả.
“ Tống Kiều, tỷ chỉ toàn coi thường muội, trong núi đã thế, ra ngoài vẫn thế, tỷ có biết muội đã chữa được cho rất nhiều người không, còn nhiều hơn số người tỷ từng cứu chục lần, tỷ không có tư cách nói muội.”
“ Tô Trĩ, đừng chạy, mau quay lại.”
Một loạt tiếng bước chân chạy đi xa, Vân Lang hít hít xung quanh rồi hỏi:” Người vừa rồi là ai thế?”
Hồng Tụ khẽ dùng cái khăn tay ướt đắp lên mắt Vân Lang, đáp:” Tỷ tử không biết, là Tô Trĩ tiểu nương dẫn tới, gọi là sư tỷ.”
Là người của Tuyền Cơ Thành! Không ngờ đến nhanh thế, Vân Lang hỏi vội:” Còn ai nữa không?”
“ Có một lão bà bà tóc trắng, hai phó phụ, một thiếu niên câm, một thiếu niên rất đáng sợ, trên mặt xăm hoa văn màu xanh thẫm, đeo một cây trường kiếm, một đại cung, một ống tên, có vẻ lợi hại lắm.”
“ Sao ngươi biết hắn lợi hại?”
“ Vì hắn là người đầu tiên tới nhà ta không sợ Đại Vương còn muốn đánh nhau với nó, Đại Vương cứ nhe nanh vờn quanh hắn, cuối cùng Hoắc lang quân gọi nó đi. Thiếu gia, phải chăng rất muốn hỏi nữ tử tên Tống Kiều có đẹp hay không?” Hồng Tụ đôi khi cũng rất lém lỉnh:
Vân Lang cười ha hả:” Ai lại đi nghe ngóng dung mạo người ta, vô lễ lắm, nhưng mà nếu ngươi nhìn thấy ...”
Hồng Tụ che miệng cười khúc khích:” Thiếu gia khi nghe thấy giọng nàng liền nín thở, sau khi nàng đi lại ngửi mùi, tỷ tử thấy hết rồi. Cho thiếu gia biết, rất đẹp, mặt cười lên sẽ thành trăng cong, khuôn mặt như trứng gà bóc vỏ, đẹp hơn Tô Trĩ tiểu nương nhiều lắm. À ... Còn thiếu gia thì mặt sưng húp, không nhìn rõ mắt mũi đau hết, đáng tiếc.”
Vân Lang nghe ra giọng chua lè trong lời Hồng Tụ, vỗ tay nó:” Bớt quản chuyện người lớn đi, phải rồi, họ ở nhà ta hay Trường Môn cung?”
Hồng Tụ bất mãn vì thiếu gia qua cầu rút ván, vẫn đáp:” Tất nhiên là ở nhà ta, hoàng đế chưa rời Trường Môn cung, Lương Ông an bài họ ở Bắc Lâu, Tiểu Trùng tỷ tỷ rất không thích.”
“ Khỏi vòng vèo, còn Tiểu Trung không thích, là ngươi không thích chứ gì? Được rồi, bảo Lương Ông, Lưu Bà chiêu đãi thật tốt, thuận tiện thay mặt ta xin lỗi khách, bảo ta bị thương không tiện chiêu đãi khách quý, cứ coi đây như ở nhà, không phải ngại.”
Nhân lúc Vân Lang không nhìn thấy, Hồng Tụ bĩu cái môi xinh xinh, hất mặt sang bên, rồi cúi xuống ghé sát tai Vân Lang hỏi nhỏ:” Thiếu gia vì sao cố tình làm toàn thân sưng như thế, lần trước tỳ tử bị trật chân, người còn chuyên môn dùng băng đắp hai ngày, sau đó mới chườm nóng mà.”
Vân Lang thở dài:” Ăn cơm của người ta phải nhìn sắc mặt của người ta, thiếu gia ngươi giờ càng thê thảm thì tội càng nhẹ, nếu vui vẻ tươi cười không sao hết thì sẽ có họa mất đầu ngay.”
Vân Lang không có nhiều tâm tư để nghĩ tới âm thanh ngọt ngào kia, ít nhất vì bây giờ A Kiều đang bẹo má y chơi vui vẻ.
“ Ồ, thành cái đầu heo thật rồi này.” Giọng A Kiều nghe chẳng có vẻ thông cảm gì hết:
Vân Lang cố gắng mở mắt ra, còn muốn cựa mình rời giường, chú yếu là vì tránh bàn tay nàng, A Kiều đặt tay lên ngực ấn xuống:” Bị thương thì cứ nằm đi.”
Song Vân Lang vẫn kiên trì rời giường, chắp tay với A Kiều:” Nương nương có dụ lệnh gì?”
A Kiều cắn răng nói nhỏ:” Lý tiên nhân chết rồi, ngươi có biết không?”
Vân Lang lắc cái đầu to đùng:” Tiên nhân sao có thể chết, chết rồi sao là tiên nhân.”
A Kiều trầm ngâm nhìn trời xanh ngắt bên ngoài cửa sổ, hôm đó trời cũng đẹp như hôm nay:” Nói thì nói thế, dù sao Lý tiên nhân biến mất rồi, hôm nay ta tới xem, thi thể ông ấy đã thành tro, chín giáp sĩ theo dõi cả đêm mà không có chuyện kỳ quái gì xảy ra, một tiên nhân vậy mà không còn nữa.”
“ Tiên nhân vốn không thuộc phạm trù con người, bọn họ hành sự tất nhiên khác chúng ta. Thần thì cho rằng, tiên nhân tồn tại ở phàm thế không có lợi gì cả, vì họ nằm ngoài pháp luật ước thúc, chỉ có hại mà vô lợi.”
A Kiều hoang mang:” Có thể giúp người khác trường sinh bất tử mà.”
Vân Lang cân nhắc rồi chắp tay:” Nương nương đọc thuộc kinh sử, vậy có thể trả lời thần vài câu không? Chu Mục vương ngự bát tuấn, đánh xe lớn, đi về Đông Hải gặp Thương Ngô, gặp được Tây Vương mẫu mà có thuốc trường sinh, nay đâu rồi? Sở Tương vương và Tống Ngọc chu du Vân Mộng trạch, qua Vu Sơn mộng thấy thần nữ, kết quả ra sao?”
“ Lý Thiếu Quân thị phụng bệ hạ hơn sáu năm, cũng có thể coi là cận thần thiên tử, sáu năm qua, bệ hạ ân ngộ rất hậu, nhưng ông ta phân ưu với bệ hạ không? Ngược lại ra sức dấu bản lĩnh, lần này bệ hạ nổi giận, nếu không có thần tích, e có hoạ sát thân, mới phải dốc hết thủ đoạn.”
“ Kết quả thế nào, ông ta vì thế mà thân tử đạo tiêu, một trận mưa đá hủy gần hết gà vịt Vân gia gây dựng mấy năm, e rằng một năm vất vả của Trường Môn cung đã hủy quá nửa. May kẻ này pháp lực thấp kém, mưa đá không lan tới Quan Trung, chỉ vẻn vẹn ở mười dặm quanh đây, không e rằng có thảm họa giết con để ăn. Từ đó mà suy, tiên nhân xuất hiện ở nhân gian là họa chứ chẳng phải phúc.”
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.