“ Nói hay lắm, sơn môn ẩn tộc các ngươi trốn sâu trong thâm sơn tuyệt cốc, người không xuất sơn lại khiến thiên hạ bàn tán xôn xao, khi nhàn hạ phái một hai đệ tự lấy làm loạn thiên hạ là trò vui. Trẫm cho rằng, loạn thiên hạ chính là bách gia, so hai đằng với nhau với nhau, thần tiên cao xa, nhưng không gây hại gì cả.”
Chợt có giọng nói vang vang truyền vào tai Vân Lang.
Vân Lang chưa từng gặp Lưu Triệt, càng chưa bao giờ nghe thấy giọng Lưu Triệt, nhưng người vừa rồi xưng trẫm, y nghe rất rõ.
Hoàng đế giá lâm, Vân Lang trong lúc hoảng sợ, chẳng phân biệt đông tây nam bắc, không ngờ hướng về phía bức tường dập đầu liền mấy phát, còn cao giọng hô:” Thần không biết bệ hạ giá lâm, tội chết, tội chết.”
Lưu Triệt đứng ngoài cửa sổ quát:” Không biết trẫm tới, vì sao từng câu như tấu đối?”
Vân Lang bị trách càng hoàng sợ, y loạng choạng xoay người, lần này đi vài cái đèn thêm ba phát:” A Kiều nương nương xưa nay quan tâm thân thiết coi thần như vãn bối, muốn hỏi gì không cần vòng vo, hôm nay ngữ khí có vài phần nghiêm khắc, thần bất giác hoảng sợ, tự nhiên không dám càn rỡ.”
A Kiều nhìn bộ dạng Vân Lang cố gắng lắm mới nén cười được, Lưu Triệt nhìn hai người bọn họ, hừ một tiếng:” Quân không ra quân, thần không ra thần, thế này còn ra cái gì?”
“ Thiếp thân chỉ là phụ nhân quê mùa, rảnh rỗi dạy dỗ vài người dùng tạm, tất nhiên không dùng tới pháp độ triều đình.”
Lưu Triệt không nghe A Kiều oán trách, tiếp tục lạnh lùng hỏi:” Vân Lang, ngươi thấy Lý tiên sư có thể trường sinh bất lão không?”
Vân Lang nghe giọng nói như đao kiếm va chạm của hắn mà đau buốt đầu, mặc dù biết hắn ở đâu nhưng y vẫn quỳ hướng về cái đèn tâu:” Khổng Khâu có một câu nói trúng trọng điểm ‘chưa biết chuyện sống, sao biết chuyện chết? Chưa hiểu chuyện người, sao biết chuyện quỷ.’ Gia sư thường nói, tin quỷ thần thì tâm bất an, tâm an thì thiên hạ không còn chuyện gì khó. Khoa Kỹ Tây Bắc xưa nay không tin thần tiên quỷ quái, nhưng không cách nào giải thích được trận lôi bão vừa rồi, không giải thích được trận mưa đá làm thần gặp họa, không giải thích được chuyện linh dị sau khi Lý Thiếu Quân chết.”
Lưu Triệt chế nhạo:” Xem ra Khoa Kỹ Tây Bắc của ngươi cũng chẳng phải toàn trí toàn minh, muốn tiến cử học thuyết cho trẫm thì tự hoàn thiện đi.”
Vân Lang lắc đầu:” Học thuyết của Khoa Kỹ Tây Bắc không phải là thứ học vấn giúp thăng tiến triều đường, hay giúp cai trị thiên hạ, mà nó đối diện với cuộc sống hàng ngày, với nông phu, thương cổ, tượng tác, tứ dân thiên hạ, chỉ chọn lấy ba.”
Lưu Triệt ngạc nhiên:” Sĩ nhân thì sao?”
“ Gia sư thường nói, đó là cực hạn của sư môn, tham nhiều không cho người khác đường sống chỉ chuốc lấy diệt vong.”
“ To gan, các ngươi cho rằng tứ dân của trẫm để các ngươi tùy ý mổ xẻ, mạnh miệng không biết thẹn.”
Vân Lang mỉm cười không đáp.
Qua một lúc lâu mới nghe A Kiều lười nhác nói:” Đừng cười nữa, bệ hạ đi rồi, nụ cười khó coi hơn khóc của ngươi đuổi được cả quỷ thần đấy.”
Vân Lang ngồi phịch xuống đất, thở hắt ra một hơi:” Thần có nói sai gì không?”
“ Cũng được, chủ yếu là ngươi nói thật, không che dấu bệ hạ nên qua ải. Với bệ hạ mà nói lời dễ nghe hay không kỳ thực không quan trọng, người càng muốn nghe nói thật, ngươi đã nói thật, không cần sợ bệ hạ làm gì.” A Kiều cười, giọng điệu rõ ràng tùy ý hơn trước, chứng tỏ những lời lúc nãy làm nàng hài lòng:” Dưỡng thương cho tốt chúng ta còn mưu tính phú quý trấn, tên Đông Phương Sóc đó ngốc nghếch chậm chạp, chẳng làm được cái gì tốt.”
Vân Lang nghe thấy A Kiều cười nhẹ người một nửa, leo lên giường nằm:” Tấu đối với bệ hạ quá hao phí tâm thần, để thần ngủ một giấc, đỡ sưng rồi sẽ bàn chuyện với nương nương.”
A Kiều gắt:” Vậy thì mau khỏe đi.”
Nói xong ra ngoài, đi được vài bước nghe thấy Vân Lang nói nhỏ "đa tạ nương nương", quay đầu lườm y một cái, cười vui vẻ bước qua ngưỡng cửa, bước chân đi xa dần ...
Lưu Triệt đi rồi, Vân Lang hoàn toàn buông lỏng thân thể, gió thổi qua khiến rùng mình, mồ hôi đã ướt đẫm người.
Đây là lần đầu tiên đối diện với Lưu Triệt, dù cố tình không phải nhìn hắn, áp lực vẫn quá lớn, nếu không có A Kiều nhắc nhở, y đã không đối đáp trôi chảy như vậy, mỗi câu chữ đều nhẩm trong đầu ba lượt mới dám nói ra, cực kỳ khảo nghiệm bản lĩnh ứng biến của một người.
Kết quả coi như vẫn tạm được, y không vạch trần Lý Thiếu Quân, nhưng cũng sẽ không để thứ vu cổ đó tồn tại gây hại thế gian, nếu Lưu Triệt hiểu được lời cảnh báo đó, nửa cuối đời hắn phải cám ơn Vân Lang.
Có điều qua chuyện này Vân Lang mơ hồ nắm được tính cách của Lưu Triệt, chuyện như thế này có lẽ diễn ra vô số lần nữa, Lưu Triệt sẽ không tin tưởng ngươi, hắn tùy vào sự kiện để đánh giá người ta, không nên có ý nghĩ vậy là an toàn với hắn.
Vừa rồi tổn hao tinh lực quá lớn, Vân Lang vẻn vẻn chỉ nằm xuống nghĩ lại một lượt những lời đã nói mà mệt mỏi thiếp đi.
Thế giới luôn luôn thuộc về một bộ phận nhỏ, còn phần đông chỉ có được chút ruộng đất đảm bảo no cái bụng thôi.
Sở hữu cả thiên hạ cũng không thể trường sinh bất lão, với Lưu Triệt mà nói đó là chuyện tiếc nuối nhất của thiên hạ.
Thân thể hắn vô cùng cường tráng, dù là trong số võ tướng cũng không thấy nhiều, tuy là hoàng đế, song hắn vẫn rất tiết chế, ngày múa kiếm nửa canh giờ, giương cung trăm lần, cưỡi ngựa một vòng, đều đặn không nghĩ, vì hắn có nỗi sợ gần như ám ảnh sẽ già yếu đi.
Hôm nay vừa cưỡi ngựa về, lập tức ra lệnh hồi cung.
Cả Trường Mông cung và Vân gia trang tử bị mưa đá tàn phá, khắp nơi tàn tạ, chẳng còn gì nhìn, ở lại chỉ thêm thất vọng, không bằng về cung, dù sao Vệ Thanh cũng ban sư về triều rồi.
So với trường sinh bất lão, triều chính khô khan buồn tẻ không có chút hấp dẫn nào, Lưu Triệt dùng nghị lực cực lớn thuyết phục mình về Trường An, đảm bảo đế quốc khổng lồ này tiếp tục vận hành.
Vân Lang rất thảm, cho dù chuyện đã qua đoán chừng dăm ba ngày tới thì mặt vẫn còn bầm tím.
Có điều chẳng ai cười y, trong trang viên phụ nhân trẻ nhỏ hộ viện đa phần đều như thế.
Vừa mới mở mắt ra được là Vân Lang dẫn người đi xử trí đàn gà vịt chết, không để lãng phí được.
Lông gà vịt rất hữu dụng, Vân gia dùng nồi lớn nấu lên, sau đó phơi khô, Vân Lang đợi làm vài lượt mất hết mùi hôi sẽ để nhồi chăn, gối. Còn thịt sau khi làm sạch sẽ ướp muối, treo ở dưới mái hiên, là lương thực dự trữ tốt nhất.
Lương Ông moi từ trong bụng một con gà chết ra hai quả trứng, khóc như đứa trẻ, lần này Vân gia mất hơn ba thành gà vịt, mà lại toàn trong mùa sinh sản, tức là thiệt hại còn lớn hơn gấp bội.
Không chỉ có Lương Ông, thi thoảng lại có tiếng khóc nức nở phát ra, vài tiểu cô nương đa cảm không chịu nổi còn ôm mặt chạy mất.
Vân Lang không nói không rằng, sự thê thảm trong nhà không cần nói nhiều nữa, tiểu sư muội Tô Trĩ cũng khóc sưng húp mắt, nếu chỉ vẻn vẹn Vân Lang bị mặt mày sưng tím, có khi nàng đã cười rồi.
Thế nhưng cả nhà lại còn thêm cảnh mọi người khóc lóc làm thịt gà vịt chết, cho dù người trái tim bằng đá cũng không vui nổi.
Mấy ngày trước còn là giàn dưa xanh biếc quả treo trĩu chịt, nay bị mưa đá làm dập nát, dưa leo nàng thích nhất đã nát vụn trên mặt đất, Tô Trĩ khóc càng to.
Trường Bình mang tới rất nhiều tiền, Đại Trường Thu cũng mang tới vài xe, tính ra đã quá thừa đền bù tổn thất Vân gia rồi, nhưng từ trên xuống dưới không ai có nổi một nụ cười, lặng lẽ làm việc của mình, không khí vô cùng u ám nặng nề.
Nước rửa máu gà vịt chảy ra nhuộm đỏ cả suối lớn chảy qua trang tử, Đại Vương ủ dột nằm bẹp dưới gốc cây, xung quanh toàn gà vịt rửa sạch cũng chẳng buồn ăn.