Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 278 - Q2 - Chương 062: Nhân Gian Hiếm Có.

Q2 - Chương 062: Nhân gian hiếm có. Q2 - Chương 062: Nhân gian hiếm có.

Tô Trĩ buồn đủ rồi, dù sao nàng mới tới Vân gia trang tử bao lâu, không có nhiều gắn bó với nơi này, chỉ biết sáng tới giờ không ai làm cơm, mấy ngày qua chẳng ăn nổi một bữa tử tế, bụng đói meo.

Trù nương đã tham gia công tác thu dọn tàn cuộc, tới khi mặt trời ngả về phía tây mới lấy ra vài cái sọt oa khôi, ai đói cứ tới mà ăn.

Tô Trĩ ăn ngon đã quen, mồm gặm bánh khô khốc cảm thấy khó nuốt, tới bên cạnh sư huynh hỏi nhỏ:” Sư huynh, trang tử được bồi thường rồi mà?”

Vân Lang đặt một con gà xử lý xong xuống, thở dài:” Sư muội có thấy ta thiếu tiền không? Muội nói xem tiền tài là gì? Là tiền sao?”

Tô Tri chớp mắt:” Tiền không phải tiền tài thì thế nào mới là tiền tài?”

Vân Lang rửa sạch tay trong suối, thong thả lau khô:” Tài phú không phải lấy có bao tiền để tính, số gà vịt này là tài phú, nếu không có gà vịt, không có lương thực thì tiền bạc, vải vóc không có ý nghĩa gì cả. Nhà chúng ta đúng là được đền bù tổn thất rồi, nhưng hàng ngày muội sẽ không có trừng gà để ăn thoải mái nữa, không có những thứ hoa quả muội có thể ăn vặt suốt ngày, giờ muội đang đói, ta cho muội vài đồng tiền cầm chơi, muội có thích không?”

Tô Trí miệng ngậm bánh lắc lắc đầu.

“ Muội thấy đó, tài phú tích lũy gian nan, nhưng hủy hoại lại quá dễ dàng.”

Tô Trĩ gật đầu:” Muội hiểu rồi.”

Vân Lang xoa đầu Tô Trĩ khen ngợi, chợt hỏi:” Trẻ nhỏ dễ dạy. Này, sư tỷ của muội đâu, sao ta không thấy?”

“ Huynh tìm sư tỷ muội làm gì?” Tô Trĩ tức thì nhảy ra sau, đôi mắt nai nhìn Vân Lang đầy cảnh giác:

Vân Lang đường hoàng đáp:” Không phải ta tìm sư tỷ muội, mà trưởng bối sư môn muội tới, ta phải đi bái phỏng chứ.”

Tô Trĩ thở phào, không quên cảnh cáo:” Chớ mưu đồ với sư tỷ muội nhé, trên đời không có nam tử nào xứng với tỷ ấy đâu, cái đầu heo của huynh càng khỏi nghĩ.”

“ Đó là ta bị thương, trương kia ta rất anh tuấn, muội biết mà.”

“ Râu còn chẳng có, chẳng có chút khí khái nam tử nào mà tự nhận anh tuấn không biết thẹn.”

Vân Lang chân thành chắp tay thi lễ:” Nguyện chúc sư muội sau này tìm được một anh hùng cái thế thân cao tám thước, hông cũng tám thước, đầu báo, mắt hổ, mặt đầy râu ria, ngực đầy lông đen, cánh tay cẳng chân toàn lông bao phủ làm phu quân.”

Tô Trĩ suýt cười lăn ra đất, lè cái lưỡi nhỏ hồng hồng ra:” Vẫn cứ hơn huynh.”

Vân Lang kéo nàng ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ, hỏi:” Nói chuyện đàng hoàng, mọi người đâu rồi?”

“ Dược bà bà không thích gặp người ngoài, nhất là nam tử, sư tỷ muội thì thích đọc sách, hiện giờ đang đọc sách của tỷ ấy, nên sư huynh không thấy. Tát Hốt Nhĩ là người Đại Nguyệt thị, không biết tiếng Hán, cho nên huynh có việc gì cứ nói với muội là được, muội có thể làm chủ.”

Vân Lang hỏi:” Vậy chuyện y quán muội cũng có thể làm chủ được chứ?”

Tô Trĩ gật đầu như gà con mổ thóc:” Được, được, được.”

“ Muội ấy không thể!” Một giọng nói êm ái sau lưng Vân Lang truyền tới:

Vân Lang xoay người, rốt cuộc được thấy vị sư tỷ được Tô Trĩ tán dương là nhân gian không có, trên trời hiếm có.

Tích tắc đó cảm giác tim mình như lỗi mất một nhịp.

Tường quét vôi trắng, mái ngói đen, cổng vòm cong cong, trong khung cảnh cổ điển tĩnh lặng ấy, nàng một tay cầm cuốn thẻ trúc một tay khẽ vén khăn lụa phủ trên mũ tre bước ra, gió từ sau cửa thổi qua làm tuyết bay y phất phới, vẻ đẹp tĩnh lặng thanh nhã ấy như cô đọng toàn bộ tinh túy thiên nhiên rừng núi, khiến cho y có một cảm giác thuần khiết không tả

Vân Lang thoáng sững sờ chắp tay:” Vân Lang bái kiến Y gia sư tỷ.”

Tống Kiều tùy ý gài thẻ trúc vào bên đai hông rộng bản, duyên dáng bước qua con đường nhỏ tới trước mặt Vân Lang, chắp tay:” Tống Kiều tới đã hai ngày còn chưa đi bái kiến chủ nhân, mong sư huynh lượng thứ.”

Chính là giọng nói đó trong trẻo như suối nhỏ qua khe đá, êm ái, mát lạnh, giúp thấm mát lòng người.

Không ngờ thế gian lại có người như vậy! Vân Lang tán thưởng từ đáy lòng:” Cùng là đồng đạo, không cần để ý nhiều tục lễ, sư tỷ an cư ở Vân thị là vinh hạnh rồi, nếu chiếu cố không chu đáo, mong bỏ qua cho.”

“ Sư huynh khách khí quá, nghe tiểu sư muội kể về những thứ thần kỳ trong tông môn huynh, khiến Tống Kiều khao khát, chỉ là sư huynh có bệnh trên người, không tiện bái phỏng, hôm nay thấy sư huynh đã đỡ hơn, thật đáng mừng.”

Vân Lang thoát khỏi tay Tô Trĩ, chỉ đình cách đó không xa:” Trang tử đơn giản, chỉ có trà đãi khách, mời sư tỉ dời bước.”

Tống Kiều nhoẻn miệng cười, không từ chối, hơi nhấc váy bước qua con đường loang lỏ máu gà lông gà, cảnh trí ấy không chút hòa hợp với sự mềm mại và ngọt ngào của nàng, vậy nhưng thần thái hoàn toàn tự nhiên của nàng lại biến mọi thứ trở nên hợp lý, như nàng có năng lực dung hợp hoàn mỹ với hoàn cảnh xung quanh.

“ Huynh có ý đồ bất chính với sư tỷ muội.” Tô Trĩ lần nữa kéo tay Vân Lang không cho y đi, thấp giọng thì thào:

“ Ta có chuyện cần bàn với sư tỷ muội, đừng làm phiền.” Vân Lang lần nữa rụt tay lại:

Tô Trĩ ôm lấy cánh tay Vân Lang:” Nói trước, y quán là của muội nhé.”

Tiểu cô nương kỳ không phải là tiểu cô nương, cánh tay Vân Lang lún vào giữa bầu ngực lùm lùm lên như hai cái bánh bao nhỏ, kéo không nổi, đành nói:” Được, tên là Tô Trĩ quán.”

Tô Trĩ chưa phát hiện ra, hớn hở nói:” Một lời đã định, không được lừa muội nhé.”

“ Tuyệt đối không.”

Dẹp yên được Tô Trĩ, Vân Lang kín đáo ra hiệu với Lương Ông, Lương Ông hiểu ý thiếu gia, cái mặt đưa đám phút chốc sáng bừng, trừng mắt nhìn trù nương, trù nương ngây ra một lúc mau mắn rửa tay, đá đít hai phụ nhân, sau đó ba người chạy như bay vào bếp.

Hai trà nương mỹ diễm của Vân gia đã ở trong đình chờ đợi, một khéo tay pha trà, một lướt tay trên dây đàn, khoảnh khắc tiếng đàn hòa cùng tiếng suối chảy róc rách làm một.

Tống Kiều cầm chén trà lên, hơi chun mũi hít một hơi rồi cười:” Thứ này gọi là đồ, sư huynh lại gọi là trà vì cớ gì?”

“ Xuất phát từ một câu đùa của Vân mỗ với người ta, đồ là thuốc, người đất Thục nấu nước mà uống, làm thân thể thư thái, giúp tiêu thức ăn. Nhưng không bệnh mà dùng thuốc thì không lành, bởi thế bỏ đi nét ngang trên chữ đồ, liền thành chữ trà. Sư tỷ cứ thử một chút, xem ta sửa có lý không?”

Tống Kiều liếc nhìn cái đầu lợn của Vân Lang một cái, đã thế mà còn làm ra vẻ nhã sĩ, cố nhịn cười rồi mà không được, khẽ phì một tiếng, vội vàng cúi đầu uống trà để tránh thất lễ.

Nước trà vừa vào miệng, nàng vô cùng ngạc nhiên, vị đồ cực đắng, nàng thử rồi, nay vào miệng thanh mát, tuy đắng nhưng nhanh chóng chuyển ngọt, dư vị vấn vít đầu lưỡi hồi lâu.

Bình Luận (0)
Comment