Có trà ngon, nhìn cái đầu heo của Vân Lang liền không quá cổ quái nữa, huống hồ nếu người khác mặt mũi như vậy e lúng túng né tránh, vậy mà vị sư huynh này vẫn nói cười tự nhiên như không, thật thú vị. Tống Kiều tùm tỉm cười uống ba chén trà mới nói:” Lan tâm tuệ trí không đủ nói tài sư huynh.”
Vân Lang chỉ miệng mình tự giễu:” Vân Lang khó khống chế nhất là cái miệng này, sư phụ thường nói ta không chuyên tâm học vấn, lại chuyên gãi ngứa cho cái mồm. Có điều sư phụ là người tùy tài mà dạy, thấy ta say mê món ăn, bảo khi nào ta làm được món ăn đủ ngon khiến người động lòng mới được xuống núi.”
“ Khà khà, vì thế ngu huynh bỏ bốn năm nghiên cứu món ăn, kết quả gia sư thích cá cuối cùng ngã xuống trước món tùng thử quế ngư của ta, ngu huynh mới có cơ hội rời sư môn.”
Tống Kiều phát ra tiếng ngạc nhiên nho nhỏ:” Sư huynh hoàn thành khảo nghiệm xuất môn thế sao?”
“ Ta thích ăn, tất nhiên khảo nghiệm món ăn, người thích làm ruộng, tất nhiên là khảo nghiệm làm ruộng. Khi ta rời sơn môn thì có một vị lão sư huynh trồng được gạo trong nước biển, gia sư mừng lắm, đá luôn tên tham ăn ta ra khỏi sơn môn cho đỡ tốn gạo sư môn.” Vân Lang giờ nói dối thành tổ sư luôn:
“ Á!” Tống Kiều kêu lên kinh ngạc, đây là chuyện nàng chưa từng nghe thấy:
Vân Lang cực thích cái miệng nhỏ của A Kiều há tròn, đôi mắt chơm chớp cực kỳ đáng yêu, bất giác ngây ngất, hắng giọng một tiếng thu nhiếp tinh thần nói tiếp:” Còn một vị sư huynh thích cơ quan, làm ra chim sắt bay trên không trung cả canh giờ mới rơi xuống, khi ta rời sơn môn thì vị sư huynh đó đang nghiên cứu làm sao chim sắt có thể chở người.”
“ Không thể nào!” Tống Kiều mắt tròn, mồm cũng tròn:
“ Đã là gì, còn có một vị sư huynh nói mặt đất chúng ta đang sống hình tròn, hơn nữa còn xoay tròn, nhờ một loại khí nâng lên, chỉ là không thể hoàn toàn thuyết phục người khác, tới giờ đã sáu mươi mà chưa được xuất sơn.” Vân Lang tới lúc này thực sự không quản được cái mồm nữa rồi, vì một câu “lan tâm tuệ trí” nàng mà hận không thể đem hết thứ mình biết ra khoe khoang một lượt:
“ Nơi cực nam thực sự toàn tuyết sao? “ Tống Kiều càng nghe càng thấy đầu óc không đủ dùng chỉ nửa canh giờ, Vân Lang làm đảo lộn hết nhận thức của nàng:
“ Đúng vậy, còn có loại ngan béo, đi lắc lư rất ngộ nghĩnh.” Vân Lang làm động tác chim cánh cụt:
“ Máu người có bốn loại sao?”
“ Là Giáp Ất Bính Đinh, người cùng nhóm máu có thể truyền cho nhau, người khác nhóm máu, truyền là chết.”
“ Làm sao để phân biệt?” Tống Kiều kích động vạn phần, kiến thức này hết sức hữu ích cho việc cứu người:
“ Ta không biết.”
“ Hả, học vấn hữu dụng như thế vì sao huynh không biết?”
“ Ta bận nghiên cứu món ăn.” Vân Lang thấy làm Tống Kiều tư duy thác loạn, cười khanh khách:” Biết thì có tác dụng gì, bọn họ không ra được, còn ta nhờ vào nghiên cứu món ăn mới rời khỏi sơn môn, nếm thử đi, đây là bánh ngọt ta dày công nghiên cứu, chỉ cần ăn một miếng, tâm tình nàng sẽ trở nên vui vẻ.”
Đôi mắt sáng của Tống Kiều bị những câu chuyện quái dị của Vân Lang dày vò tới thất thần, miệng còn lẩm bẩm, tay theo thói quen đưa ra cầm miếng bánh ngọt, vừa cắn một miếng, hai mắt sáng trở lại.
Sữa trâu, trứng gà, đường, mật ong, bột mỳ làm ra thứ bánh ngọt, chính là hung khí sát thương không thể xem thường với thiếu nữ.
Vì chinh phục Tống Kiều, Vân Lang không ngại nhảy qua toàn bộ món ăn bình thường, trực tiếp lấy ra thứ gọi là sát thủ thiếu nữ.
Vân Lang đảm bảo, Tống Kiều chưa bao giờ ăn qua bất kỳ thứ gì giống thế này, một thiếu nữ ở thời đại thiếu thốn đồ ngọt này, bị bánh ngọt mật ong công kích, khác gì bị văn hóa hậu thế dồn dập oanh tạc.
“ Còn nữa không?” Tô Trĩ hét lớn:
Đang chìm trong ảo tưởng Vân Lang phát hiện ra người đang bị bánh ngọt oanh tác là Tô Trĩ, còn Tống Kiều đã đi xa, như đang che miệng cười, tức thì mắt to như mắt trâu:” Sao lại là muội?”
“ Sao không phải là muội? Vừa rồi huynh nhìn sư tỷ chảy nước dãi, muội tất nhiên chắn trước mặt, đang hỏi huynh đó, còn không?”
Vân Lang giật mình chùi mép, làm gì có chứ, nha đầu đáng ghét, nghiến răng đáp:” Không có.”
“ Sư tỷ mới ăn miếng nhỏ, còn lại cho muội, nếu huynh muốn lấy lòng tỷ ấy thì lấy ra đi, muội đem tặng hộ.”
“ Vào bụng muội thì có.”
Tô Trĩ ôm cánh tay Vân Lang lắc qua lắc lại, làm nũng:” Sư huynh, muội mới ăn được một miếng nhỏ.”
Đúng lúc này trù nương mồ hôi nhễ nhại từ trong bếp mang cái bánh ngọt đường kính cả thước đi ra, đặt trước mặt Vân Lang:” Thiếu gia, vừa ra lò còn nóng, ăn ngon nhất đấy.”
Không đợi Vân Lang kịp phản ứng, Tô Trĩ ôm chầm lấy cái bánh nhảy ra khỏi đình, Vân Lang với tay theo tóm mà không kịp, Tô Trí thoáng cái đã chạy mất tích.
Vân Lang dứt tóc, thôi xong rồi, biết tính Tô Trĩ lắm, thể nào cũng khoe khắp nơi, thế này không dấu được nữa, đành nói:” Nương vài cái nữa đi, Trường Môn cung một cái, Trường Bình công chúa một cái, đừng quên Hồng Tụ, Tiểu Trùng ... Thôi, làm luôn mười cái, dù sao cũng không đủ đâu.”
Trù nương lau mồ hôi:” Thiếu gia, thế thì không còn thời gian làm cơm tối nữa.”
“ Bảo trù nương khác vất vả thêm chút vậy, thứ này một khi bị tiết lộ, ta đoán cả đời ngươi không được làm món khác đâu.” Vân Lang tiên tri được tương lai rồi:
Trù nương béo cười híp mắt:” Tỳ tử thích làm bánh ngọt mà.”
Vân Lang nhìn thân thể tròn trùng trục của nàng:” Thứ này không ăn nhiều được đâu, ngươi xem, thời gian qua mới chỉ làm thử nghiệm mà ngươi đã ăn béo thế này.”
“ Tỳ tử không sợ.” Trù nương hùng tâm vạn trượng vỗ một cái làm bầu ngực đồ sộ rung rinh:
Tới chiều thì mọi người mới xử lý được hết số gà vịt trước khi chúng bốc mùi, toàn bộ cái sân trống dự định làm hoa viên treo lủng lẳng gà ướp muối, đợi mặt trời sấy khô, để một năm không thành vấn đề.
“ Nhà ngươi làm cái gì cũng khí thế!” Trường Bình dùng khăn tay che mũi, đi giữa giá treo gà:
“ Phơi nắng một ngày, mai cho vào chỗ râm mát, mùa đông hấp lên dùng để nhắm rượu là ngon nhất.” Vân Lang nói tới đó đã nuốt nước bọt:
“ Ta tới hỏi ngươi, cái thứ bánh ngọt kia có thể để trù nương nhà ta học không?” Trường Bình không vòng vo nữa:
“ Không được, đó là bí kỹ bất truyền của Vân gia, công chúa muốn ăn phải tới đây.” Vân Lang lần này thái độ cực kỳ kiên quyết:
“ Hừ, có bản lĩnh mạnh miệng với A Kiều ấy.”
“ Đại Trường Thu tới hỏi rồi, thần cũng trả lời như thế.”
Trường Bình lắc đầu không hiểu:” Cái đầu heo còn chưa biến thành người đã mang đi lừa người, nữ tử Y gia đáng giá thế sao? Khiến ngươi lộ cả bí kỹ ra lấy lòng, còn khí khái nam tử nữa không?”
Vân Lang thở dắt ra một hơi, mặt dày nói:” Nàng ấy rất đẹp.”
“ Hôm qua tới bái kiến ta rồi, đúng là rất đẹp, rất hiếm có, khí chất vừa lòng người, nhưng chưa mỹ lệ tới mức mê hoặc được tâm trí ngươi.” Trường Bình nghi hoặc, nàng không nghĩ Vân Lang là loại bị mỹ sắc làm mê muội:
Vân Lang gãi đầu hoang mang:” Thần không rõ, dù sao gặp nàng liền thích ngay, tim đập thình thịch, vốn đang uống trà tử tế, chẳng hiểu thế nào lại sai người làm bánh ngọt.”
“ Chẳng lẽ là nhất khiến khuynh tâm sao?” Trường Bình kinh ngạc nhìn vẻ mặt ngây dại của Vân Lang, nàng là người từng trải nhận ra ngay:
“ Không, thần chưa bao giờ tin vào chuyện nhất kiến khuynh tâm.” Vân Lang trả lời hết sức dứt khoát:
Còn nhớ khi Tô Trĩ mới tới đội quân của y, chỉ hơn hai ngày thôi đã khiến từ trên xuống dưới yêu quý, trên người nàng như có sức hút tự nhiên khiến người ta bất giác sinh ra sự thân cận, đặc điểm đó càng thêm rõ ràng ở sư tỷ nàng.
Vân Lang cảm thấy mình đâu phải là thanh niên mới lớn nữa, làm gì có chuyện nhất kiến khuynh tâm, xưa nay y luôn lý trí với mọi việc.
Có thể đây là bí kỹ độc môn của sư môn nàng, dù sao người hành y thì phải khiến người khác yên tâm tin tưởng, thì việc chữa bệnh mới thuận lợi, chẳng phải bác sĩ đời sau cũng trải qua lớp tâm lý để giúp bệnh nhân giảm bớt lo lắng căng thẳng sao?
Nhất định là thế rồi.
Mà … thực sự chỉ thế thôi sao? Nhớ lại vẻ đẹp thanh khiết, mềm mại và ngọt ngào của nàng, Vân Lang đang nói chuyện với Trường Bình mà đứng ngây ra đó cũng không biết.