Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 280 - Q2 - Chương 064: Không Phải Trúng Vu Cổ.

Q2 - Chương 064: Không phải trúng vu cổ. Q2 - Chương 064: Không phải trúng vu cổ.

Nhìn dáng vẻ Lưu Lăng ăn bánh ngọt rất thích mắt, giáo dục hoàng gia không phải đùa, khiến người ta từ muốn ăn bánh chuyển sang ăn nàng, đôi mắt lúng liếng còn liên tục liếc nhìn Vân Lang.

“ Ông chúa muốn học ta cũng không dạy đâu, đồ tốt giữ trong nhà vẫn hơn.” Vân Lang dùng tay xoa mặt, mong cái đầu heo sớm biến mất:

Lưu Lăng cười khúc khích:” Nữ nhân chân chính nhìn nam nhân không nhìn bề ngoài, chỉ có nữ tử ngốc mới lấy bề ngoài chọn người. Hảo nam tử sẽ khiến nữ tử ngây ngất, còn rảnh đề ý tới bề ngoài sao?”

Đây có thể xem là lời đánh giá rất cao của Lưu Lăng, nàng có tư cách lên tiếng ở vấn đề này, Vân Lang cười:” Dù sao có bề ngoài đẹp mắt nữa vẫn tốt, ấn tượng đầu tiên đến từ đôi mắt mà, hơn nữa thi thoảng còn mê hoặc thiếu nữ vô tri.”

Lưu Lăng phì cười, nàng sớm nhận ra, bản lĩnh lớn nhất của Vân Lang kỳ thực là khi y mở miệng, cái mồm này rất nguy hiểm, kẻ địch nếu muốn thắng y thì tốt nhất đừng để ý nói.

Vân Lang chăm chú nhìn Lưu Lăng, nếu đơn thuần xét về sắc đẹp, chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp hơn nàng, không chỉ ở dung mạo, phong tình ấy, cái khí chất thùy mị đôi chút phóng túng ấy của nàng do được hun đúc qua năm tháng, giống như ruợu ngon tinh chất, cùng vóc người cao ráo đường cong đẹp đẽ ẩn ẩn lộ lộ dưới lớp áo, khiến người ta cầm lòng không được liên tưởng đến ngọc thể mê người, tuyệt đối là sát khí hàng đầu với nam nhân, bất kể già trẻ.

Nhưng Lưu Lăng không khiến Vân Lang có cảm giác rung động kia, chợt hỏi:” Ông chúa tin vu cổ không?”

“ Không tin.” Lưu Lăng đáp ngắn gọn:

“ Vì sao? Hoàng đế cũng tin mà:”

“ Tiên sinh, bệ hạ ngồi ở vị trí đó suốt ngày nghi thần nghi quỷ, bất kỳ chuyện gì bất lợi cũng bị nhân lên bội phần thành âm mưu quỷ kế, cho nên tin vào thứ vu cổ không có gì lạ.” Lưu Lăng đem miếng bánh cuối cùng cho vào miệng, còn mút ngón tay:” Lưu Lăng năm tuổi đã biết đạo vu cổ, còn dùng thị nữ thử nghiệm, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, lớn lên còn mời cả thuật sĩ cao minh về thi pháp, kết quả sáu lần có một người chết, về sau điều tra ra, người đó bị thuật sĩ hạ độc chết.”

Ra thế, nhưng Vân Lang không tin Lưu Triệt chưa bao giờ tìm người thí nghiệm, vậy mà hắn vẫn tin đúng là kỳ, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới, thuật vu cổ có thật, người bị nguyền rủa chết sẽ là hắn?

Quanh co một hồi Vân Lang mới hỏi:” Ông chúa gặp ngươi Y gia chưa?”

Trang tử chỉ có một chủ nhân, lại là chuyện trọng đại như thế, sớm bị mọi người truyền tai nhau rồi, Lưu Lăng có chút ghen tị:” Tiên sinh sao không hỏi thẳng, Tống Kiếu rất xinh đẹp, nhưng chẳng phải quốc sắc thiên hương, càng không có vóc dáng khiến nam nhân kích động, không có quyến rũ trời sinh, không có khí chất làm người ta vừa gặp mặt đã thấy ngây ngất. Vậy mà tiên sinh gặp nữ tử đó lại thần hồn lạc phách, thật là kỳ.”

Vân Lang nghe xong thì biết hỏi nhầm người, hỏi một nữ nhân về nữ nhân khác làm sao chính xác, nhưng trong số tất cả mọi người, chỉ là y thấy Lưu Lăng là người có thể thoải mái nói chuyện này nhất:” Ta phải sớm cưới lão bà, nếu không Trường Bình công chúa sẽ tự định đoạt, đem nữ tử của gia tộc Trư Mã Ngưu Dương làm lão bà cho ta, khi đó càng thảm, ta thấy Tồng Kiều là nữ tử thích hợp.”

Lưu Lăng lắc đầu:” Tiên sinh, cưới quý nữ mới không thê thảm, chỉ cần tiên sinh còn giá trị lợi dụng, người đó sẽ khiến tiên sinh có cuộc sống tốt hơn người kỳ vọng, hơn nữa còn ngoan như mèo con, Trường Bình công chúa là minh chứng rõ ràng nhất. Lưu Lăng tin với tài hoa của tiên sinh, không quý nữ nào không khuất phục.”

Vân Lang xua tay:” Thôi không nói chuyện này nữa, suy nghĩ của ông chúa luôn xung đột với ta, nghe nói sứ tiết Hung Nô theo cùng Vệ tướng quân về Trường An.”

Lưu Lăng mặt mày ảm đạm, cười gượng:” Cho nên ba ngày nữa Lưu Lăng sẽ về Trường An.”

“ Vậy ba ngày nữa ông chúa làm bữa ăn, để ta kiểm tra tài nghệ, chúng ta uống một bữa, không say không về.”

“ Hai ngày nữa đi, Lưu Lăng muốn tỉnh táo tới Trường An, không thể say ngất mà đi, ba ngày sau, Lưu Lăng chuẩn bị tác chiến.”

Bánh ngọt đã ăn hết, trà cũng không ai pha thêm, hai người ngồi trên ban công nhìn ra xa, chỉ có gió đêm nghẹn ngào ...

Buổi sáng thức dậy, Vân Lang phát hiện vết bầm tím trên người nhạt đi nhiều rồi, thân thể bớt sưng hơn hẳn, ít nhất ngũ quan đã trở về chỗ cũ, môi không phù lên cả đống nữa, trông bình thường hơn nhiều.

Vườn rau của Vân gia bị hủy hết, Vân Lang muốn ăn ít rau xanh ngon miệng đành phải đợi tới khi trồng đợt mới, thế nên chỉ có bát cháo với ít rau muối.

Cháo không thể quá đặc, cũng không thể quá loãng, đặc thì thành cơm, loãng thì không tìm thấy cảm giác khoái hoạt hạt gạo chạy qua cổ họng, chỉ Lương Bà là nắm đúng khẩu vị của Vân Lang, nấu cháo vừa đủ.

Vân Lang cho dù ngủ không ngon thì cũng không nhìn ra được, dù sao thì hiện giờ mặt mũi y vẫn tím bầm, còn Tống Kiều không ngủ ngon liền bị người ta nhìn ra ngay.

“ Sư huynh, máu người thực sự có bốn loại sao?” Vừa mới gặp Vân Lang, Tống Kiều đã hỏi vấn đề này:

Vân Lang gật đầu:” Thực tế mà nói chỉ có bốn loại là không chính xác, mà đây là bốn loại thường thấy nhất, còn chưa bị phát hiện rất có khả năng là chúng ta bỏ sót, cùng với việc Y gia không ngừng phát triển, thế nào cũng có một ngày đầy đủ.”

Vân Lang chắc chắn mình không trúng thuật vu cổ, y thích đơn giản vì thích thôi, như y rất thích nhìn cổ Tống Kiều, cổ nàng rất trắng, mà vì cổ áo hơi thấp, còn thuận tiện cho y nhìn xương quai xanh, nhất là khi nàng hơi cúi đầu xuống, còn có thể nhìn thấy thấp thoáng đường cong ưu mỹ, khiến môi Vân Lang khô cong.

“ Làm sao chúng ta phát hiện ra được?” Đây là vấn đề khốn nhiễu Tống Kiều cả đêm:

“ Có thể thí nghiệm ra.” Vân Lang mắt nhìn cổ Tống Kiều, miệng trả lời không chậm chút nào:

“ Thí nghiệm ra sao, không cẩn thận sẽ chết người.”

“ Hết cách, bằng vào mắt thường nàng không nhìn ra các loại máu khác nhau thế nào, dù thế nào cũng không thể vòng qua thí nghiệm thực thế.”

“ Vậy vị sư huynh kỳ quái kia làm thế nào?”

“ À ... Huynh ấy rất kỳ quái, một mình ở trong sơn động xa nhất, trong sơn động có rất nhiều khỉ, dùng làm thí nghiệm.” Vân Lang bất giác lại ba hoa:” Có điều đôi khi một vài sư huynh thích hành hiệp trượng nghĩa của ta bắt từ ngoài núi về một số ác đồ thập ác bất xa.”

“ Á, tức là dùng dược nhân.”

“ Không biết, dù sao thì người vào sơn động sư huynh ta, trừ mấy sư huynh đệ bị bệnh còn ra được, người khác rất khó có thể sống sót mà đi ra.” Vân Lang nuốt nước bọt, chửi bản thân đi hơi xa, kiến thức cỡ này y không cách nào lấm liếm cho kín được:

Tống Kiều nhìn Vân Lang với vẻ không tin nổi:” Chuyện này tổn thương thiên đức, làm vậy là không ổn.”

Vân Lang gãi cằm:” Ta biết, trong sơn động đó xảy ra quá nhiều việc không thể cho người ngoài biết, cho nên sau một lần địa long chuyển mình, cả ngọn núi sụp đổ.”

“ Sụp rồi sao?” Tống Kiều bất giác cấp thiết nắm lấy tay Vân Lang:

“ Thiên địa bất nhân coi vạn vật như sô cẩu, vị sư huynh cổ quái đó cùng với học vấn do huynh ấy dùng xương cốt người khác gây dựng lên đã bị chôn vùi. Sư phụ ta nói, nghiên cứu thứ đó làm gì, người phải chết dù nỗ lực thế nào thì vẫn sẽ chết, người không phải chết dù ném xuống vực cũng được cành cây cản lại mà sống sót.” Vân Lang cười híp mắt, dù mắt y vốn vẫn sưng híp lại:” Sư phụ muốn ta chuyên tâm nghiên cứu món ăn, nào sư muội, nếm thử cháo gạo của Vân gia, muội tiều tụy lắm, cần bồi bổ.”

“ Ngoài ăn ra thì huynh còn biết gì nữa?” Tống Kiều bặm môi, rõ ràng nàng đang nén giận, người này ba câu thế nào cũng nói tới ăn, tri thức quan trọng thì không để ý:

“ Ta còn biết làm ruộng, nuôi gà, nuôi tằm, có thể khiến bách tính tay trắng trong ba năm biến thành nhà có ăn có để, sư phụ ta nói đó mới là bản lĩnh lớn, còn lại không đáng kể, chuyện gì thì phải ăn no cái bụng rồi mới nghĩ tiếp.” Vân Lang kiêu hãnh đáp:

Tống Kiều không chịu được nữa, thi lễ qua loa rồi đi mất.

Bình Luận (0)
Comment