Vân Lang nhìn theo bóng lưng vội vã của Tống Kiều, cười hăng hắc hết sức nguy hiểm:” Đã cắn câu Khoa kỹ Tây Bắc ta rồi thì nàng chạy đi đâu được chứ?”
“ Không bằng Nữu Nữu nhà ta.” Tào Tương như ma từ đâu chui ra, đứng sau lưng Vân Lang nhón chân nhìn Tống Kiều:” Nữu Nữu mới là nữ nhân trong nữ nhân.”
Nhận thức của Tào Tương về nữ nhân vô cùng nông cạn, hắn nói vị nữ nhân chỉ liên quan tới kích cỡ của ngực mà thôi, Vân Lang bĩu môi:” Nữu Nữu họ Ngưu, nàng họ Tống, không thể so sánh.”
Tào Tương thương hại nói:” Ngươi cũng không phải chưa từng có nữ nhân, vậy mà chưa hiểu thấu, nghĩ mà xem, lão bà là sẽ chia sẻ chăn gối mấy chục năm, có thêm chút kích thích bên ngoài sẽ thích thêm vài phần, ngươi thoải mái hơn nhiều. Thôi đi, nói với ngươi vô nghĩa lắm, ta bảo trù nương làm hai mươi cái bánh ngọt để mang đi thăm thân hữu ở Trường An, người ta không làm, ngươi đi nói hộ ta. Bà nó, trù nương gì mà còn lợi hại hơn chủ tử, loạn rồi.”
“ A Kiều nương nương muốn năm mươi cái, mẹ ngươi muốn năm mươi cái, Khứ Bệnh muốn mười cái, lão bà A Cảm thì gác luôn trong bếp, bánh vừa ra là lấy luôn, mang về nhà mẹ đẻ khoa khoang, giờ ngươi lại muốn hai mươi cái, xếp hàng đi.” Vân Lang dấp tắt hi vọng của hắn:
Tào Tương thở dài:” Chỉ là món ăn thôi mà ... Nhưng mà con bá nó ngon thật đấy, A Lang, ngươi thực sự ở sư môn chuyên nghiên cứu món ăn à?”
“ Ngươi không thấy trừ nấu ăn ra thì bản lĩnh gì của ta cũng nửa vời sao, sở dĩ biết cách cứu người là làm việc giúp sư huynh, không trị chết ngươi là do ngươi lớn mạng.”
“ Nếu thế, sư môn của ngươi phải rất lớn ...” Tào Tương là tên rất gian, khéo léo thăm dò tin tức về Khoa Kỹ Tây Bắc:
“ Ừ, song một trận địa long trở mình, chẳng còn mấy người sống, sau đó ai cũng muốn đứng đầu số còn lại, đến khi mâu thuẫn không thể điều hòa, một khi ra tay giết người liền không thể nương tay, cũng không dám nương tay, ai cũng là cao thủ đạo này.” Vân Lang đâu sợ người ta thăm dò, giọng buồn khổ nói:” Ngươi vốn không hứng thú với chuyện trước kia của ta, sau này đừng có làm ống truyền thanh cho mẹ ngươi, phải nói dối ngươi ta thấy có lỗi lắm.”
“ Ta chỉ cần có câu trả lời cho mẹ ta thôi, ngươi nói thật hay nói dối kệ xác ngươi, có kết quả là được, tin hay không là chuyện của mẹ ta.”
Vân Lang gãi đầu:” Vậy bảo với mẹ ngươi, lời vừa rồi bảy thật ba giả, chuyện không thể nói, đánh chết ta cũng không nói.”
Tào Tương ngồi xuống húp cháo:” Phần sau không cần đâu, ta bảo ngươi nói thật là được, tránh mẹ ta cứ suy đoán lung tung.”
Không làm khó bằng hữu, Tào Tương tin những điều Vân Lang không thể nói sẽ có lý do của y, không cần phải truy tận gốc.
Vào mùa hè Lý Cảm thích nhất là cởi sạch sẽ nằm trong sân tắm nắng, với hắn mà nói thì đó cũng là một cách để rèn luyện gân cốt.
Lý Dương thị hớn ở từ ngoài về, thấy phu quân trần truồng nằm đó thì vội vàng kiếm cái chăn mỏng đắp lên.
Lý Cảm uống ngụm nước trách:” Đắp làm gì, ta khác với A Lang, A Tương, bọn chúng còn hi vọng dựa vào cái mặt trắng kiếm lão bà, ta không cần, phải đen như sắt mới có sức uy hiếp kẻ địch.”
“ Cũng phải đắp chăn lên, lát nữa có phó phụ tới.”
“ Nàng đổi tính rồi à? Cho nữ nhân vào nội viện sao?”
“ Thiếp từ chỗ A Lang kiếm được mười cái bánh ngọt, chuẩn bị mang về nhà mẹ khoe, chàng mau mặc y phục vào đi, chuẩn bị cho nhi tử xong là đi, đi mau một chút thì trưa mai là tới Dương Lăng rồi.”
“ Muốn về thì nàng tự về, ta không thể tùy tiện rời xa quân doanh như vậy được, với lại mẹ nàng, mẹ ta, cả hai đều làm ta đau đầu. Đi gặp họ thì ta thở ở lại làm ruộng còn hơn.” Lý Cảm ngáp dài:” Nàng mang theo nhiều tiền vào, đừng để người ta xem thường là được, ở vài ngày cũng không sao.”
Lý Dương thị khó xử:” Chàng không đi, thiếp là một phụ đạo nhân gia thì về thế nào, người ta cười cho.”
Lý Cảm bật mình ngồi dậy:” Chúng ta mà sống không tốt mới bị cười, nàng dẫn theo hai gia tướng, lễ vật đầy đủ, ai dám cười. Sau này ta phải xuất chinh, nàng phải làm nhiều việc lắm, không thể chuyện gì cũng đợi ta về được.”
Nhắc tới chuyện xuất chinh làm Lý Dương thị chẳng còn hứng thú về nhà nữa, nếu có thể, nàng hi vọng trượng phu mãi mãi không phải lên chiến trường.
Nhưng sinh ra trong tướng môn, đó là hi vọng xa vời.
Chinh chiến là một phần không thể thiếu của quốc gia này.
Kỳ thực nói Đại Hán là một quốc gia, không bằng nói nó mới chỉ là hình thái ban đầu của một quốc gia, rất nhiều người vẫn coi mình là người Yên, người Triệu, người Tề, người Việt, bọn họ chỉ biết vương mà không biết tới thiên tử. Hoàng đế phải dùng tới vũ lực cường đại mới khiến toàn bộ con người trên mảnh đất này phải cúi đầu nghe lệnh.
Thế nhưng mệnh lệnh của đế vương không phải lúc nào cũng có hiệu quả, thậm chí còn bị người ta xem thường.
Đấy là còn chưa kể tới quốc gia này có một đám người chiếm cứ ưu thế tuyệt đối về trí tuệ, bọn họ quật cường cho rằng, đế vương chỉ có thể thống trị thân thể, còn bọn họ là quân vương trí tuệ, bọn họ mới người thống trị mảnh đất rộng lớn này.
Bởi thế đế vương thống trị thân thể và trí giả thống trị đầu óc bắt đầu có mâu thuẫn không thể điều hòa, ngay cả ở những vùng đất xa xôi, nơi nhân loại vẫn đang trong trạng thái ăn lông ở lỗ cũng thế.
Mỗi khi Thiền Vu Hung Nô dang hai tay cầu khấn thần Côn Lôn, thần Côn Lôn luôn dùng xương trâu trả lời, bọn họ phải tới phương nam cướp bóc rồi.
Khi có thiên tai thần Côn Lôn nói thế, khi mâu thuẫn bộ tộc không thể điều hòa, thần Côn Lôn cũng nói thế, tóm lại đi về phương nam là linh đan diệu dược giải quyết mọi vấn đề của thảo nguyên.
Có điều từ khi phương nam có người tên Lưu Triệt lên làm hoàng đế, sứ giả Hung Nô không thể tới phương nam mang về công chúa mỹ lệ cùng lương thực nữa.
Đại Hãn Sơn, Hàng Ải Sơn, Long Thành mấy năm qua cũng không yên ổn, vì người phương nam tựa hồ cũng đã học cách cướp bóc.
Nhất là Bạch Dương vương, Lâu Phàn vương tổn thất quá nghiêm trọng.
Quân Thần Thiền Vu cho rằng mình có trách nhiệm giúp hai vị vương đáng thương đó thu hồi tài phú.
“ Bệ hạ lấy lý do Lâu Phiền vương, Bạch Dương vương bất kính, treo cổ hai đại đương hộ đi cùng sứ giả Quân Thần Thiền Vu, sau đó nói Quân Thần Thiền Vu anh vũ, không nên vì hai tên tiểu vương vô sỉ mà tổn thất uy nghiêm, quyết định đem đường muội của mình, gả cho Quân Thần Thiền Vu làm Đại Át Thị, sứ giả còn uy hiếp ông chúa sẽ gặp phải vận mệnh giống hai đại đương hộ kia.”
Tào Tương nói xong nhìn Lưu Lăng yên tĩnh ngồi bên, còn nghĩ nàng đã sợ tới điếng người, không ngờ Lưu Lăng cười điềm nhiên nói:” Còn gì nữa không?”
“ Hết rồi, bệ hạ an bài sứ giả ở quán dịch, sau đó không thèm để ý tới nữa.”
Vân Lang chau mày:” Đây là tình huống tệ nhất.”
Lưu Lăng cười rất tươi:” Tiên sinh nói sai rồi, đây là kết quả tốt nhất, vì Quân Thần Thiền Vu biết một việc, Lưu Lăng bị hoàng đế đưa tới Hung Nô để nạp mạng.”
Vân Lang hiểu ý nàng, kẻ thù của kẻ thù là bạn, Lưu Lăng có thể lợi dụng chuyện này để nhanh chóng kéo gần quan hệ, nhưng xử lý bất cẩn một chút vẫn là họa chết người.
“ Vẫn định cùng tiên sinh tụ họp vui vẻ hai ngày, bây giờ xem ra Lưu Lăng phải về Trường An trước thôi, nếu không hàng phục được sứ giá An Dung đó, sẽ khó mà sống tới Hung Nô.” Lưu Lăng nói xong thi lễ rời hiên, bước chân rất vững, không có chút kinh hoàng nào: