“ Nữ nhân này rất lợi hại.” Tào Tương không kìm được bình luận:
Vân Lang rất tán đồng:” Nếu nàng không chết, không tới năm năm chúng ta ở đây cũng nghe thấy tin tức về nàng.”
Xe ngựa của Lưu Lăng chẳng mấy chốc chuẩn bị xong, nàng cũng chẳng có mấy đồ đạc để thu dọn, nàng tới Vân gia, hành trang lúc đó không có nhiều nhặn gì.
Lưu Lăng mỉm cười thật tươi hỏi Vân Lang đi tiễn mình:” Chúng ta có phải là bằng hữu không?”
“ Tất nhiên rồi, ta còn chuyên môn viết cho ông chúa một bài hát.” Vân Lang đưa nàng một cái hộp gỗ:
Chỉ một câu nói khiến đôi mắt của nữ tử kiên cường đó ậng nước, nụ cười của Lưu Lăng không hề giảm, ôm hộp trong lòng:” Nếu đã thế, vì sao tiên sinh không tự hát cho Lưu Lăng nghe?”
Vân Lang sờ khuôn mặt vẫn chưa tan hết vết tím:” Vốn cho rằng khi ông chúa đi, mặt ta cũng lành rồi, không ngờ nàng đi đột ngột như vậy, mà bài hát này phải là một mỹ thiếu niên bạch y đứng trên ruộng lúa mạch hát tiến biệt, giai nhân tuyệt trần dần đi xa. Giờ hết cách, cái mặt ta không nhìn nổi nữa, nếu nàng thấy không tiếp nhận nổi thì nhắm mắt lại tưởng tượng ra ta lúc bình thường nghe bài hát.”
Lưu Lăng cười càng tươi, nhưng nước mắt chảy dọc khuôn mặt xinh đẹp, lắc đầu làm những giọt châu long lanh rơi xuống sàn:” Tiên sinh cho dù mặt mày thâm tím thì cũng vẫn đẹp hơn toàn bộ nam tử trên đời ...”
Mắt Vân Lang cũng đỏ hoe, biết dù giúp nàng chuẩn bị bao nhiêu, chuyến đi này vẫn phần chết nhiều hơn phần sống, từ biệt một lần có thể là vĩnh viễn, tay vỗ xe ngựa gõ nhịp:
Phương Bắc có một giai nhân
Dung nhan tuyệt thế đứng riêng cõi trần
Một cười thành quách ngả nghiêng
Cười thêm lần nữa lung lay sơn hà
Thành nghiêng nước đổ có sao
Giai nhân như thế đời này mấy ai?
Vân Lang hát liền ba lần, nước mắt Lưu Lang ngày một ít, Hồng Tụ, Tô Trĩ đi theo bên cạnh Vân Lang thì khóc lem nhem mặt mày.
Không biết tương lai có còn gặp lại nàng không, chỉ biết nàng đi rồi, không quay đầu lại lần nào nữa.
( Sử ký Hoài Nam Hành Sơn liệt truyện) viết: Hoài Nam vương có nữ tên Lăng, thông tuệ, giỏi ăn nói. Vương yêu thương, thưởng nhiều kim tiền, vì tỏ lòng trung đưa nàng tới Trường An, kết giao trên dưới.)
Sử thư viết về Lưu Lăng chỉ vài dòng thôi, không ai biết sau đó cuộc đời nàng thế nào.
“ Lưu Lăng không xứng với bài hát đó, trên người có một cái lỗ to, muội nhìn thấy rồi. Sư huynh nên tặng bài hát này cho sư tỷ, nói không chừng sẽ thích huynh đấy.” Tô Trĩ vừa cảm động phát khóc, vừa ghen tỵ phát cuồng, lại vừa bất mãn:
“ Sư muội ngốc, nếu muội có bảo bối thì sẽ làm thế nào?” Vân Lang hỏi:
“ Phải dấu đi.”
- Rất thông minh, Đại Hán này toàn là đám sắc lang, muội còn nhỏ chưa hiểu, sư tỷ muội là báu vật, phải dấu đi không cho người khác biết.”
Tô Trĩ lại hỏi:” Thế vì sao sư huynh tặng cho Lưu Lăng một bài ca đẹp như vậy?”
Vân Lang thở dài xoa đầu nàng:” Bởi vì chỉ người đáng thương mới cần bài ca đó thôi, đó là điều cuối cùng ta có thể giúp nàng ấy rồi.”
…. ….
“ Lưu Lăng đương nhiên cần bài ca đó, nữ nhân đáng chết vừa mới tới Trường An đã sai người đi khắp nơi truyền bá bài ca này. Vần điều đơn giản, nhưng khúc từ dễ nghe, vô cùng thuận miệng, bây giờ ngay cả phụ nhân đi gánh nước cũng ngâm nga bài ( Mỹ nhân ca) này.”
“ Vân Lang, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, tránh xa nữ nhân này ra, ngươi lại không nghe lời, lại còn làm bài ca cho ả, không có chuyện thì thôi, một khi có chuyện là đại họa.”
Trường Bình ngồi sau bàn lớn tiếng mắng mỏ, cũng là một giai nhân hiếm có, nàng đương nhiên ghen tỵ:
Vân Lang cũng hiểu mình hành động cảm tính, song sống trên đời quá lý trí, quá tính toán thì ý nghĩa gì: “Một nữ tử yếu đuối đi vào hang sói, thần không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ có thể cho nàng chút an ủi khi đi. Trên thảo nguyên nằm mơ, còn có vài chuyện để mà nhớ nhung, có một hai người để nhớ nhung, để thù hận của nàng với Đại Hán tiêu giảm phần nào.”
“ Nói một câu công chúa không thích nghe, thần không chấp nhận được việc này, dù có bao nhiêu lý do, có bao nhiêu lợi ích, thần không quan tâm, thần chỉ nhìn thấy một nữ tử đáng thương thôi, sự quật cường của nàng là của người đi vào đường cùng, không cho nàng lựa chọn.”
Trường Binh thở dài, lại bật cười, thực ra Vân Lang làm thế cũng chẳng lạ, nghĩ lại một nam tử bản thân sống khó khăn lại tiếp nhận một đám phụ nhân trẻ nhỏ mưu sinh trong băng tuyết, đúng là có trái tim ấm nóng. Lại nhìn người từng qua lại với Vân Lang là đủ hiểu y có duyên nữ nhân không tệ, Trác Cơ thì bỏ đi, chỉ là một thương cổ không đáng nhắc tới, đến ngay A Kiều mắt để trên trán cũng vô cùng khoan dung với y, không phải nàng cũng thế sao:” Chẳng trách ngươi lại được nữ nhân yêu thích.”
Vân Lang tự trào:” Thần rõ ràng biết những nữ tử bên cạnh chẳng hề tầm thường, vậy mà vẫn không tự lượng sức đi giúp đỡ, bảo vệ họ, đa phần không có tâm tư gì, cuối cùng biến mình thằng sắc quý, đến lão thái giám như Đại Trường Thu còn lên mặt chỉ trích.”
Một câu nói làm Trường Bình phá lên người, nói đứt quãng:” Sớm nghe người ta kể, một dài Trường An có tên sắc quỷ, nhà nuôi năm trăm phụ nhân để một mình hưởng dụng. Mới đầu ta nghe cũng chửi phụ họa vài câu, về sau mới biết là ngươi.”
Đi xuống dưới lầu rồi mà vẫn nghe thấy tiếng cười của Trường Bình.
Vân Lang mặt đen xì, thầm lầm bẩm trong lòng, năm xưa Cảnh đế đem Trường Bình tặng cho Hung Nô thì bây giờ đã là Đại Át Thị rồi, nói không chừng xương cốt của Quân Thần Thiền Vu đã bị dùng làm dùi chống, còn Thiền Vu hiện giờ giống Tào Tương phải nhìn sắc mặt nàng mà hành sự.
Mặc dù Vân Lang thương cho số phận của Lưu Lăng, nhưng cũng biết nàng không phải là cừu non, mà là con báo cái, nếu gửi những nữ tử yếu đuối tới chỗ Hung Nô thì chỉ làm đối tượng bị chà đạp, nếu là nữ gián điệp thì hậu quả khó dự liệu.
Vân Lang thấy mình giúp Lưu Lăng là cứu vớt rất nhiều nữ tử yếu đuối của Đại Hán, cho nên khi tình cờ gặp Tống Kiều thần bí nói:” Sư muội phải cảm tạ ta, khả năng ta vừa cứu muội một mạng.”
“ Vậy đa tạ sư huynh.” Tống Kiều cũng không để ý Vân Lang trắng trợn thay đổi xưng hô với mình nói xong đi luôn, không ở lại một khắc:
Sao lạnh nhạt thế, Vân Lang đi ngược đuổi theo, vừa đi vừa nhìn nàng:” Sao muội không hỏi ta cứu muội thế nào?”
“ Vô tri là phúc.” Tống Kiều lắc đầu đi thẳng vào phòng:
Vân Lang mặt dày tới mấy cũng không có lý nào đuổi vào phòng người ta, chỉ đành đi xem vườn rau, nếu như không trồng ra được cải thảo thì mùa đông năm nay phải ăn dưa muối.
Tô Trĩ đang ôm một quả dưa leo to ngồi trên hàng rào chuồng ngựa, đung đưa hai cái chân, chăm chú xem một lão bà bà trị thương cho ngựa, vừa xem vừa ăn ngon lành, chẳng ngại mùi trong chuồng ngựa.
Thấy Vân Lang nhón chân đi qua như trộm, Tô Trĩ nhét hết quả dưa vào mồm, má còn phồng lên đã vươn bàn tay trắng trẻo về phía y:” Y quán.”
Vân Lang dừng chân cười:” Đã bảo Đông Phương Sóc kiếm một mảnh đất tốt cho muội rồi, trước khi tuyết xuống, muội sẽ có một hiệu thuốc, một y quán.”
Tô Trĩ cười tới hai mắt cong vút, dùng chiêu làm nũng sở trường ôm cánh tay Vân Lang:” Sư huynh tốt nhất.”
“ Biết rồi, toại ý muội thì ta tốt nhất, còn không, ta là tên lừa đảo vô sỉ.” Vân Lang vui vẻ vuốt chóp mũi tiểu sư muỗi tinh quái, đánh miệng về phía bà bà tóc trắng:” Dược bà bà không phải đang điều dưỡng thân thể cho A Kiều nương nương à, vì sao lại rảnh rỗi tới đây xem bệnh cho ngựa?”
“ Bà bà nói, chuyện làm được đã làm hết rồi, bây giờ phải xem ý trời, còn nói chuyện con cái liên quan tới nhân phẩm, muốn A Kiều quý nhân tĩnh tâm dưỡng khí, có kết quả hay không thời gian sẽ cho biết.”
(*) Bài hát này tên Giai Nhân ca, nói về một phi tần của Hán Vũ đế, người duy nhất trên lịch sử chưa từng làm hoàng hậu, cũng không sinh ra hoàng đế kế vị, chết lại mang thụy hiệu hoàng hậu. Điển cố "khuynh quốc khuynh thành" cũng từ nàng mà ra.