Qua điều chuyện Dược bà bà khám bệnh cho A Kiều có thể thấy rõ ràng khác biệt y giả lâu năm với y giả trẻ như Tô Trĩ, Tô Trĩ thì hận không thể nói với toàn bộ thế gian mình trì được bách bệnh, y giả có kinh nghiệm thì khác, chỉ nói tận lực, kết quả xem vận khí, dù đã nắm chắc tới chín phần mười cũng không khẳng định.
“ Này, vừa rồi muội thấy huynh đuổi theo sư tỷ, nhưng sư tỷ không thèm để ý tới huynh.”
Vân Lang thở dài, đi thẳng vào vấn đề:” Muội muốn ăn gì?”
“ Nếu cho muội ăn pho mát không chừng muội giúp được huynh đấy.”
“ Muội đi tìm trù nương lấy, bảo trù nương đưa cho muội phần của ta, còn phần của Hồng Tụ và Tiểu Trùng không được đụng tới.”
Tô Trĩ giơ hai ngón tay:” Muộn muốn hai phần, sư tỷ cũng rất thích ăn loại sữa chua chua đó.”
Vân Lang rất quyết đoán bán luôn bằng hữu:” Vậy muội lấy luôn của Tào Tương đi, không đủ thì lấy của Hoắc Khứ Bệnh.”
Tô Trĩ phồng má ghen tỵ:” Sư huynh thiên vị, muội xin thì huynh cho một phần, còn xin cho sư tỷ thì huynh không chút do dự bán cả bằng hữu.”
Vân Lang ngồi xuống, khẽ bẹo má nàng:” Thế có lấy không?”
“ Lấy.”
“ Thế mới đúng, đã ăn dưa chùa thì đừng chê hạt to, nếu muội thực sự muốn giúp ta thì nói với sư tỷ muội, ta nhớ ra vài chuyện truyền máu rồi, nếu nàng ấy muốn biến, tối nay tới Nghênh Phong lầu gặp ta.”
Tô Trĩ nhảy cao ba thước, reo hò:” Muội cũng đi.”
Vân Lang tức thì đe dọa:” Muội mà đi tối nay không có bánh ngọt nữa.”
Tô Trĩ không khác gì quả bóng bị chọc nổ đùng một phát, giơ hai nắm đấm hét lên:” Vân Lang, huynh là đổ vô sỉ nhất thiên hạ.”
Ăn tối xong Vân Lang đích thân tới Nghênh Phong lầu bố trí bếp lò, trà, và bốn loại bánh tinh xảo nhất.
Nghênh Phong lầu kỳ thực có tổng cộng chín cái, được Vân Lang sắp đặt quanh trang, lầu cao hai tầng, mỗi tầng đều xây cao hơn nhà thường, trông xa như tòa tháp, tầng dưới xây gạch cắc chắn, tầng trên chỉ có mái và bốn cột, từ đó có thể quan sát mười dặm quanh trang, bình thường là nơi hóng mát, khi cần lắp nỏ lên đây sẽ thành pháo đài không thể xem thường.
Trong chín cái đài này chỉ có một cái dựng ở trong đại viện gọi là Nghênh Phong lầu dùng hóng gió ngắm trăng xem sao, những cái còn lại đặt rải rác xung quanh, được các hộ vệ luân phiên canh phòng.
Ngay khi Vân Lang đốt lò bằng quả thông khô lên thì Tống Kiều mặc váy rộng tầng kín đáo, nối liền với áo ngoài phiêu phất, dây lưng to bản, cùng mũ che mặt khoan thai lên Nghênh Phong lầu, hết sức tự nhiên ngồi ở đối diện với Vân Lang, đợi y pha trà xong mới nói qua khăn sa mỏng:” Vân sư huynh nhớ ra gì rồi?”
Vân Lang mời Tống Kiều uống trà, nhìn nàng khẽ vén khăn sa lộ ra cái cằm nhỏ, cười:” Nhất hoa nhất thế giới.”
“ Nhất hoa nhất thế giới?” Tống Kiều rất muốn nói Vân Lang giả thần giả quỷ, chỉ là nàng bản tính ôn nhu, muốn đợi y nói thế nào đã:
“ Đúng vật, mỗi loài nhìn thế giới theo cách khác nhau, hiện giờ muội nhìn thấy là thế giới trong mắt con người. Thế nhưng trong mắt con kiến thì thế giới này sẽ khác hẳn, không biết sư muội đã nghe thấy câu chuyện cổ quái liên quan tới nước Đại Hòe chưa?”
“ Chưa nghe.”
Vân Lang lại cười đưa cho Tống Kiều một chén trà cùng với bánh đậu xanh:” Thứ này trù nương tốn nhiều tâm tư mới làm ra được đấy, sư muội thử đi.”
Tống Kiều nhón một miếng bánh lên nhìn, vén cao khăn sa, cắn miếng nhỏ rồi nói:” Giờ muội tin sư huynh thực sự nghiên cứu trù nghệ rồi, chưa thấy ai am hiểu nhiều món ăn lạ lùng như sư huynh.”
Vân Lang nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, ngạo nghễ nói:” Tất nhiên.”
Tống Kiều trầm ngâm, hé môi xinh hỏi:” Sư huynh thiên phú hơn người, chỉ qua lời kể cũng biết Khoa kỹ Tây Bắc là đất ngọa hổ tàng long, học thuật vô số, vì sao huynh lại chọn trù nghệ?”
Vân Lang nhẹ giọng nói:” Bất kỳ môn học vấn nào một khi nghiên cứu tới chỗ cao thâm, sẽ thấy vô vị, cùng vô cùng diệt tuyệt nhân tính. Lấy y học ra mà nói, mới học thì cho rằng trị bệnh cứu người, sẽ thấy vui vẻ, vì như trình độ tiểu sư muội của chúng ta bây giờ chính là như thế. Nhưng một khi vượt qua trình độ của Tô Trĩ, tiếp xúc với học vấn cao thâm hơn, y học tới chỗ cao thâm rồi thì nó không còn là cách cứu người nữa, mà thành chuyên môn nghiên cứu học vấn.”
“ Rồi tầng cao hơn nữa, muốn học thông thì phải về nguồn cội, nguồn cội của y học là gì? Chính là người, muốn hiểu con người thì nghiên cứu người sống sẽ không đủ, sư huynh của ta chính là minh chứng, huynh ấy từng mổ xẻ một con người, xem mạch máu, xem cơ bắp, xem xương, tách đầu xem óc, rạch bụng xem ngũ tạng. Xem xong nam thì tới nữ, già thì tới trẻ, sư muội hẳn hiểu, y học là quá trình tích lũy tri thức, ai kinh nghiệm đủ, y thuật sẽ cao mình hơn.”
Nói xong những chuyện ghê rợn ấy phát hiện sắc mặt Tống Kiều tuy nhợt nhạt, song chưa tới mức sụp đổ, Vân Lang lắc đầu:” Xem ra Tuyền Cơ Thành của muội cũng như thế.”
Tống Kiều cắn môi:” Dược bà bà cũng từng mổ thi thể.”
Vân Lang nhún vai:” Đấy là chuyện tất yếu, cũng là con đường duy nhất để tiến lên, Dược bà bà muốn đột phá y thuật thì làm thế không có gì lạ. Hiện sư muội đã hiểu vì sao ta đi học trù nghệ rồi chứ, nghiên cứu món ăn ngon, không chỉ thỏa mãn bản thân, còn mang lại lợi ích cho nông phu, tăng thêm một niềm vui cho nhân thế, muội không thấy tốt hơn các thứ khác à?”
“ Huynh có thể học cái khác mà, vì như rèn ...” Tống Kiều đang nói dở không hiểu sao ngừng lại:
“ Muội nói tới rèn kiếm, vậy muội không lạ gì những thanh kiếm nổi danh nhất đều dùng máu người luyện ra, thậm chí còn là tính mạng của chính người rèn nó. Học cơ quan? Thứ này vận dụng không nhiều, tối đa là ở trong phần mộ, hoặc là quan ải cứ điểm hiểm yếu, bất luận ở đâu thì yêu cầu vẫn là bảo mật, mà trên đời này, chỉ người chết giữ bí mật tốt nhất, ví như hậu nhân Công Thâu gia, bây giờ mai danh ẩn tính không nói, còn lúc nào cũng đề phòng người khác, càng ngày càng nghĩ ra những thứ tàn độc hại người.”
“ Còn binh pháp, chẳng qua đạo giết người mà thôi, không học cũng được. Trị thế, thứ đầu độc bình hành, càng phải lấn sâu vào tranh đấu giết chóc, biết mà làm gì?” Vân Lang hùng hồn kết luận:” Bởi thế trên đời này chỉ làm bào trù là tốt, bất kể thiên hạ sinh ra tai họa gì, bào trù đều có cách no bụng.”
Một thiếu niên tuấn tú đôi mắt sáng tựa sao, vầng trán rộng trí tuệ, bên miệng luôn mang nự cười tự tin tới ngạo mạt, nói thao thao bất tuyệt, nếu không phải mặt còn vài vết tín bầm, môi thì sưng vêu thì cũng bất phàm lắm, bây giờ quả thật khiến người không thể cười ha hả.
Nếu Tô Trĩ mà ở đây thì đã cười lăn cười bò rồi, nhưng Tống Kiều không cười, nàng nghe rất chăm chú, chỉ là rõ ràng nhận ra y nói không hoàn toàn đúng, nhất thời không bắt bẻ được, hơi nghiêng đầu cởi hẳn mũ ra, đối diện với Vân Lang, hơi cúi đầu nén xấu hổ hỏi:
“ Tô Trĩ nói sư huynh thích muội, muội có thể nhìn ra, đúng là như vậy. Sư huynh, vì sao? Chúng ta tiếp xúc chưa nhiều.”
…….. ………
Vân Lang không gặp được Giản Phàm, tiếc lắm thay.