Vân Lang bất ngờ bị Tống Kiều hỏi thẳng khiến bao nhiêu lời chuẩn bị trước đó đều vô dụng, ánh mắt ngây ra nhìn chiếc cổ ngọc ngà của nàng, tựa hồ ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len tỏa ra từ đó, giọng ôn nhu mơ màng nói:” Vì giọng muội nghe rất hay.”
“ Chỉ vì thế?” Câu trả lời nằm ngoài dự liệu của Tống Kiều:
“ Kỳ thực nói như thế cũng không phải chuẩn xác, lần đầu tiên gặp muội, mắt ta không nhìn thấy gì, nên chỉ nghe thấy giọng muội. Trước khi muội tới, Tô Trĩ suốt ngày ca ngợi muội, nói có một sư tỷ thiện lương, y thuật tinh thâm, tính cách tốt vô cùng.”
“ Ta không biết muội ấy có thổi phồng lên không, nhưng khi nghe giọng muội, tất cả những lời Tô Trĩ nói liền biến thành thật, có thể nói, trước đó muội đã sống trong tim ta, sau đó mới bước vào thế giới của ta, vì thế khi gặp muội, ta quyết không bỏ qua.”
Một thiếu nữ ít tiếp xúc với thế gian như Tống Kiều đã bao giờ nghe lời bộc bạch thẳng thắn nhường ấy, tim đập loạn xạ, khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, né tránh ánh mắt cháy bỏng của Vân Lang, lí nhí nói:” Đây là đạo xử thế của sư môn huynh à?”
Vân Lang gật đầu:” Gia sư từng nói, trên đời này thứ mỹ hảo quá ít, nếu phát hiện ra thì chớ bỏ qua, nếu không sẽ chỉ còn lại hồi ức và tiếc nuối.”
Tống Kiều cười gượng lắc đầu:” Sư huynh thích nhầm người rồi, Tống Kiều đã gửi thân cho y đạo, dứt bỏ ý nghĩ nhân luân.”
Vân Lang rót cho Tống Kiều một chén trà đầy:” Trong sư môn ta lưu truyền một câu chuyện, sư muội đánh giá xem có lý không nhé.”
Tống Kiều vuốt tóc che đi đôi mắt:” Tiểu muội cung kính lắng nghe.”
Vân Lang tổ chức ngôn ngữ, hai tay ôm chén trà:” Ta có một vị lão sư huynh, khi ta vào sơn môn lúc năm tuổi thì nghe nói huynh ấy đã tám mươi rồi, tuổi còn nhiều hơn ân sư ta. Nói tới học vấn, huynh ấy là người uyên thâm nhất sư môn, nhưng không cách nào thành được tiên sinh, chỉ có thể dùng thân phận học sinh trải qua hết năm này tới năm khác.”
Tống Kiều không nhịn được hỏi xen vào:” Học vấn cao thâm vì sao không thể thành tiên sinh?”
“ Huynh ấy quá si mê những vật nhỏ bé, câu nhất hoa nhất thế giới là do huynh ấy nói ra, huynh ấy cho rằng, người có thế giới của người, dã thú có thế giới của dã thú. Bởi thế ong, kiến có thế giới riêng là điều hợp lý. Vì thế lão sư huynh còn suy đoán, thế giới này do sinh mệnh tạo nên, có thứ lớn như gấu, hổ, người, cũng có sinh mệnh nhỏ bé như kiến bọ, thậm chí trên một đóa hoa cũng có vô vàn sinh mệnh, tạo ra vòng tròn sinh mệnh, trong vòng tròn đó có quốc vương, đại thần, bách tính ... Chỉ là mắt chúng ta không nhìn thấy.”
“ Đó là học thuyết cả đời của lão sư huynh, học thuyết này không được nghiệm chứng, huynh ấy chìm đắm trong đó tới khi chết, huynh ấy không bi thương, còn vui vẻ nói với mọi người, nếu thành ma, khả năng sẽ phát hiện ra thế giới mới.”
Tống Kiều nghe tới môn học vấn kỳ quái mà say mê, nghe tới vị lão sư huynh đến khi chết vẫn theo đuổi chân tướng mà xúc động. Một khuôn mặt trí giả hiền từ tóc bác hiện ra trước mắt nàng, mơ màng tán thưởng:” Đung là tấm gương cho chúng ta.”
“ Muội có biết gia sư ta nói gì không, nói rằng từ lúc lão sư huynh nói ra câu danh ngôn nhất hoa nhất thế giới thì đã chết rồi, chỉ còn cái xác tồn tại, là một thứ không thể miêu tả rõ ràng.”
“ Sư muội, tin ta đi, đừng hiến mình cho sự vật lạnh băng, hơi ấm của muội không đủ làm ấm nó, muội sẽ không có được bất kỳ báo đáp nào. Ta biết bốn nhóm máu khiến muội được gợi mở rất nhiều, muội muốn tìm cách phân biệt các loại máu khác nhau, muội nhầm rồi, vì nó không khác gì cả, sư huynh ta đã nghiên cứu cả đời, hai mắt không thể phân biệt được.”
Vân Lang đứng dậy đi vòng qua bàn, tới bên Tống Kiều, gió đêm thổi lồng lộng, y phục và mái tóc nàng tung bay, chiếc cổ cao đẹp đẽ, thân hình mảnh dẻ dịu dàng như xui như khiến người ta yêu thương che chở, y đưa tay vén tóc nàng, dùng giọng nói nhất:” Đã có một người đi tới thế giới khác tìm đáp án rồi, còn muội, hãy sống thật tốt, ví như, gả cho ta.”
.... .....
“ Tối hôm qua thấy ngươi và Tống Kiều trò chuyện tâm đầu ý hợp lắm, có tiến triển gì không?” Sáng sớm tên chuyên sống nhờ ăn chực nhà người khác cầm cái bàn chải đánh răng tới bên Vân Lang huých vai khỏi:
“ Á ...” Vân Lang cũng đang đánh răng, đột nhiên kêu một tiếng, Hồng Tụ hôm nay cho nhiều muối quá rồi:
Tào Tương cười hăng hắc:” Miệng nát rồi chứ gì, ta nhìn thấy ngươi vờ vô tình hôn người ta, kết quả người ta húc đầu một phát thành hôn vào gáy, thảm chưa?”
Không biết quân khốn kiếp có sở thích rình mò người khác này nấp chỗ nào, Vân Lang nghiến răng:” Nói linh tinh, ta thấy nàng bị ngã, định đỡ, không ngờ người ta tự đứng lên, va vào miệng ta.”
“ Hôm qua xem ngươi chiêu số thuần thục, chắc chắn trước kia giở trò tương tự không ít, chẳng trách mà nữ tử từng trải như Trác Cơ cũng lọt vào tay ngươi. Huynh đệ, có cần tốn công vậy không, Tống Kiều tuy có vẻ đẹp thuần khiết của sơn dã, nhưng chưa đáng ngươi bỏ công sức như vậy.” Tào Tương phun nước trong miệng ra:” Bệ hạ mùa thu điểm binh sắp tới gần, Kỵ đô úy chúng ta đã đánh không nổi ai rồi, phải chuẩn bị nhiều hơn, ngươi là quân tư mã, không nên suốt ngày đặt tâm tư vào nữ nhân như thế, huynh đệ chúng ta mà muốn mỹ nhân thì xinh đẹp cỡ nào chẳng có.”
Vân Lang vỗ tay Tào Tương:” Tên hoàn khố đáng thương chỉ biết nhục dục, chẳng biết gì vẻ đẹp của ái tình.”
Một người như Tào Tương còn mong đợi ngày sa trường điểm binh, Vân Lang sao không hiểu ý nghĩ của chuyện duyệt binh này.
Sa trường điểm binh của nước Hán rất bình thường, hoàng đế cứ ba năm một lần lại đi đếm xem mình có bao nhiêu quân binh, tất nhiên cũng nhân tiện kiếm một tướng quân công huân trác tuyệt ra bái tướng.
Vị tướng quân đầu tiên nước Hán bái tướng là Hàn Tín, đó là vị tướng quân có IQ cao mà EQ lại thấp, lần đầu đăng đàn đã có lời cuồng vọng, khả năng là chất dẫn khiến ngày sau hắn gặp họa.
Học vấn trong chuyện này rất nhiều, Tào Tháo coi điểm binh là sách lược, ông ta chuyên môn đặt giáp sĩ đẹp nhất trên cùng, sau đó là kỵ binh, khi bộ binh đi qua, giáp sĩ trên cùng xuất hiện, toàn bộ quân trận như vòng tròn lớn, nếu ông ta muốn, binh tướng của ông ta sẽ nhiều tới mức không đếm xuể, khiến sứ giả Đông Ngô hai chân run lẩy bẩy.
Thông qua chuyện đó đẩy về trước thì biết sa trường điểm binh luôn có mánh khóe.
Không biết năm nay sẽ xuất hiện chuyện vui gì đây.
Chưa có chuyện vui đã thấy tin không hay, Trường Bình ngã bệnh rồi, còn là phong tật có thể truyền nhiễm cho người khác, cần tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng tuyệt đối, vừa vặn Vân gia trang ở nơi vắng vẻ, liền làm chỗ dưỡng bệnh.
Vân Lang biết nàng bệnh thật, nhưng mà thứ bệnh đó tên là đăng đàn bái tướng, trượng phu nàng mà chưa hoàn thành nghi thức này thì nàng chưa được khỏi.
Văn đế khiêm nhường, Cảnh đế nhẫn nhịn, cho tới Lưu Triệt sau vài lần đại thắng thì đã trở nên ngông cuồng, chuẩn bị để Vệ Thanh bái tướng, thông qua cái miệng của Tương Dong nói với Quân Thần Thiền Vu, hắn thích chiến đấu.
Từ chuyện đối xử với huân quý, phiên vương có thể thấy ý chí cường ngạnh, không gì lay chuyển nổi của Lưu Triệt.
Năm nay điểm binh, con cháu Triệu Đà mà không thần phục, Quế Châu tư mã Lương Tán, đại quân của Mã Phục bộ sẽ từ Tượng Tị quân vượt Ly Giang, tấn công nước Nam Việt.
So với thần phục, Lưu Triệt càng thích dùng đại quân chinh phục.
Làm thế triệt để hơn, nếu Nam Việt quốc thuần phục thì hắn phải vỗ về, còn nếu chinh phục sẽ biến nơi đó thành quân huyện của nước Hán.