Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 285 - Q2 - Chương 069: Đóng Cửa Sơn Môn.

Q2 - Chương 069: Đóng cửa sơn môn. Q2 - Chương 069: Đóng cửa sơn môn.

Lưu Triệt thích màu đen, nhưng quân phục của sĩ tốt Đại Hán đại đa số là màu vàng đất, vì sao? Đơn giản vì màu này dễ nhuộm nhất, nên Lưu Triệt cũng phải cúi đầu trước nhân tố kinh tế.

Vân Lang thì sớm chướng mắt với thứ quân phục màu vàng đất của quân đội nhà Hán rồi, cái màu này khó coi không tưởng tượng được, nhuộm tử tế đã đành, đây chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn xa thì lẫn với đất, còn nghĩ đồng phục ngụy trang tạm chấp nhận được, nhìn gần giống ... Xúi quẩy!

Ném một cái mũ sắt xuống đất, trong phòng rèn đã vứt cả đống mũ sắt rồi, y đang sửa lại những cái mũ bẹp, dù thế nào cũng là tư mã, phải làm gì đó, Vân Lang muốn đem quân đội Hoắc Khứ Bệnh vất vả huấn luyện ra phục trang cho uy phong một chút.

“ Sư huynh, huynh hết rồi, Dược bà bà nói huynh là tên hoàn khố háo sắc vô đức, sư tỷ mà gả cho huynh làm thì thiếp sẽ hủy cả đời.” Tô Trĩ chẳng sợ bẩn, ngồi trên cái đe sắt vui vẻ nói báo tin buồn cho Vân Lang:

“ Nếu sư tỳ muội thích ta mà Dược bà bà không cho, ta tất nhiên sẽ cướp.” Vân Lang giở giọng ác bá thôn quê:

Tô Trĩ lắc đầu quầy quậy:” Không được, không được, sư tỷ cương liệt lắm, huynh làm thế tỷ ấy tự sát đấy.”

“ Nếu nàng ấy không thích ta, cướp về đề nuôi không à?”

“ Sư huynh giàu như thế, nuôi thêm một người cũng có nghèo đi đâu.” Lập trường Tô Trĩ trong chuyện này rất đáng ngờ:

Vân Lang bỏ búa xuống:” Sư tỷ muội ngày đêm xem trộm học vấn của ta, nếu sợ ta thì chạy đi, vậy mà không chạy, ngày nào cũng lượn lờ trước mắt ta, không sợ hôm nào đó ta thú tính bộc phát à? Tiểu sư muội còn gì nói hết đi, ta thương muội nhất mà.”

Tô Trĩ chun mũi, đặt tay bên miệng nói nhỏ:” Được rồi, cho sư huynh biết, sư tỷ bảo huynh là quân tử đường hoàng, sẽ không làm bừa.”

Vân Lang sáng mắt đưa tay bẹo má Tô Trĩ:” Ha ha ha, tiểu sư muội đúng là cô nương ngoan nhất, yên tâm ta sẽ không cướp đoạt sư tỷ muội, bảo sư tỷ muội thích xem sách của ta thì cứ châm đèn lên mà xem, không cần phải lén lút, đọc dưới trăng sẽ hỏng mắt đấy. Rất nhiều thẻ sách có lời phê của ta, đều là nhận thức của sư môn ta với thế giới, rất có ích cho sư tỷ muội.”

Tô Trĩ nhảy xuống đất, ôm cánh tay Vân Lang:” Muội biết sư huynh là người tốt mà.”

Lời tiểu yêu tình này thay đổi liên tục, Vân Lang quen rồi, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:” Nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì, nếu Dược bà bà đã không thích ta như vậy thì dứt khoát bỏ đi rồi, không chịu ở lại đâu.”

Tô Trĩ tức thì mếu miệng thương tâm:” Nhóm người thứ hai không tới Trường An, chỉ có một tín sứ nói, Tuyền Cơ Thành đóng cửa sơn môn, chuyển đi nơi khác, nhưng không nói với bọn muội đi đâu.”

Vân Lang ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hiểu, xoa đầu nàng:” Lần này nước Hoài Nam tổn thất thảm trọng, Lưu An nhất định tìm cách quy tụ nhân tài sử dụng, sư môn của muội ở trạng thái nửa ấn thế, họ sẽ không bỏ qua. Giờ trốn đi cũng tốt, đỡ bị liên lụy, muội đừng lo không phải chuyện gì nghiêm trọng, qua thời gian sẽ ổn thôi, sau này tìm chỗ mới, biết muội ở đây thế nào cũng báo tin.”

“ Nhưng mà bọn muội ...” Tô Trĩ phụng phịu:

“ Nhưng mà làm sao, cơm nước không ngon, hay ở không thoải mái, đã gọi muội là sư muội rồi, không phải ngại. Đợi y quán xây xong, tới đó hành y, có A Kiều nương nương che chở sẽ không sao đâu.”

Tô Trĩ đang khóc bật cười, lau qua loa mặt, dựa đầu vào vai Vân Lang:” Hay là sau này muội cũng hầu hạ huynh giống Hồng Tụ được không?”

“ Cút xéo.” Vân Lang vỗ mông nàng một cái:” Ngoan ngoãn đi học y thuật đi.”

“ Huynh chẳng bao giờ đối xử tử tế với muội.” Tiểu cô nương mặt đỏ bừng, hét vào mặt Vân Lang rồi dậm chân chạy mất:

Vân Lang tiếp tục cầm búa gõ keng keng, tự lẩm bẩm một mình:” Nhóc con, chẳng lẽ ta cũng là nhóc con như muội.”

Nếu như Tống Kiều có người chống lưng phía sau, cao ngạo như công chúa, Vân Lang sẽ dùng mọi thủ đoạn theo đuổi nàng.

Giờ không được rồi, Tống Kiều, Tô Trĩ thoáng cái biến thành không khác gì cô nhi, nếu dùng biện pháp trước kia thì mang ý ép buộc nhiều hơn ái mộ, cho dù thành công nàng cũng thấy ủy khuất, hôn nhân như vậy, Vân Lang không muốn.

Giở trò lưu manh với quý nữ là anh hùng, sau này có thể kiêu ngạo kể lại cho con cái nghe, còn giở trò lưu manh với nữ tử yếu thế thì thành lưu manh thật rồi.

Từ khi sư môn xảy ra chuyện, Tống Kiều cơ bản không ở một mình cạnh Vân Lang.

Trong thời gian này lương thực mùa thu của Vân gia cũng bắt đầu đem trồng, gai ngâm năm ngoài, năm nay có thể lột rồi.

Gai được ngâm nửa năm, chỉ còn lại sợi gai, còn những thứ vô dụng đã bị nước hòa tan, sợi gai dài sau khi được lột xuống được phụ nhân bó thành từng bó, sau đó còn tiếp tục xé sợi, làm thành sợi thật mảnh, cuối cùng dùng chày gập mềm, quấn lên thoi rồi dệt thành vải.

Có tới trên chín thành người dân Đại Hán dùng nó để mặc.

Một nông hộ nếu mà cứ đi mua vải sẽ bị người ta chê cười, nông gia là phải tự cấp tự túc, phải nỗ lực tối đa giải quyết mọi thứ trong nhà, không dùng thứ bên ngoài.

Vân gia hiện giờ không chỉ làm ra được vải gai, mà cơ bản dệt được lụa sống rồi, nhưng không để may y phục, mà dùng phòng tên, chỉ cần khi dệt thì dệt thật dày, thật chặt, có thể giảm thiểu tối da tổn hại do tên gây ra, dù trúng tên thì lụa cũng cùng tên lún vào thịt, nhổ ra rất tiện, vết thương nhỏ hơn.

Điều ấy khiến tơ lụa vốn từ thứ mỹ quan giữ ấm biến thành phụ trợ phòng ngự, cho nên Vân gia dệt lụa không cần đẹp, cứ chắc là đủ.

Nói đi thì cũng phải nói lại, phụ nhân Vân gia mới học dệt lụa, muốn dệt ra sa mỏng cũng chẳng nổi, nên thứ này là hợp nhất, toàn bộ tơ lụa hôm nay Vân gia sản xuất ra không đem bán mà dệt thành vải lụa dày.

Thứ này Vân Lang tốn công thí nghiệm cho Hoắc Khứ Bệnh mới được hắn chấp nhận, nên chưa thể bán đi được, vì quân đội chưa nhận thức được năng lực phòng ngự tên của vải lụa, sẽ không bán được giá tốt.

Vải gai thì khác, dễ bán lắm, đáng tiếc là vì Vân gia ít đất, không thể trồng quá nhiều gai, cho nên ngay cả dùng cho trong nhà còn không đủ.

Xung quanh Vân gia còn rất nhiều đất hoang, nhưng không thể trồng trọt gì cả, năm xưa Điền Phẫn vì trống ít dâu ở đất hoang gần đế lăng mà kết quả diệt tộc.

Đem so với Vân gia có phần yên ắng, Phú Quý trấn đã thành công trường nhộn nhịp, đám dã nhân trước kia chỉ vác than kiến sống, giờ có thể tới công trường kiếm việc làm.

Đây là sự tiến bộ cực lớn, mặc dù giờ vẫn nghèo khó, vẫn thiếu thốn, nhưng có thể quang minh chính đại mà kiếm sống.

Tô Trĩ, Tống Kiều ngày ngày tới xem y quán đang được xây dựng, còn không chịu về, các nàng thậm chí còn xác định trước cả phòng ngủ của mình.

“ Sư huynh, muội chọn phòng này nhé?” Tô Trĩ lại lần nữa lấy bản thiết kế của Vân Lang ra xem, ngắm nghía chán rồi nói:

“ Gian phòng đó không thích hợp cho muội ở, có nữ hài tử nhà ai lại ở tiền lâu? Nơi đó là hiệu thuốc, dùng để đặt tủ thuốc cùng với nơi chế thuốc, còn phòng muội ở hậu viện. Muội xem, chính là nơi có ao nước, bên trái sáu thước có tòa các lâu, đó là chỗ muội ở.”

“ Nhưng muội muốn ở phía trước, mở cửa sổ ra một cái là nhìn thấy được đường phố, có người qua người lại, có rất nhiều thương phiến bán bao nhiêu thứ, tiếng rao hàng của họ hay lắm.” Tô Trĩ chưa gì đã ao ước ở gian phòng mở cửa ra có thể mua mọi thứ mình muốn

Vân Lang dở khóc dở cười:” Ngốc ạ, chỉ có nữ tử thanh lâu mới ăn mặc thật xinh đẹp ngồi trên đài cao để người ta nhìn, muội là khuê nữ tốt, thích đường xá thì đi ra đường đàng hoàng, có phải trộm đâu?”

“ Được rồi, có điều sư tỷ muội thích cái gian bên trái này, tỷ ấy muốn ở tiền lâu, vì sao huynh không nói.”

“ Không cần nói, đợi lầu các viện tử xây xong rồi, tỷ tỷ muội sẽ lựa chọn nó, đừng lo.”

Tô Trĩ không nói nữa, vẫn nhìn Vân Lang, giọng rầu rầu:” Vì sao huynh không tìm sư tỷ nữa, có phải vì bọn muội không còn sư môn không?”

Câu này tiêu cô nương nói làm Vân Lang nghe mà chua xót, xoa đầu nàng:” Muội cũng biết ta có rất nhiều lời muốn nói với sư tỷ muội, nhưng bây giờ không thích hợp, sư tỷ muội không để ý tới ta, nếu tới tìm quá nhiều, người ta sẽ nói ta là vô lại.”

Tô Trĩ không tin:” Trước kia huynh còn chặn tỳ ấy giữa đường nói chuyện có biết xấu hổ đâu.”

Vân Lang cười khổ:” Đợi y thuật của sư tỷ muội vang danh Trường An, ta sẽ lại đi chặn đường.”

Tô Trĩ thông minh, nhưng còn quá trẻ để hiểu ý tứ trong lời Vân Lang, ủ rũ bỏ đi, vẫn cho rằng Vân Lang tựa hồ chẳng thích sư tỷ nữa.

Bình Luận (0)
Comment