Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 286 - Q2 - Chương 070: Kiêu Ngạo Lên Sư Muội.

Q2 - Chương 070: Kiêu ngạo lên sư muội. Q2 - Chương 070: Kiêu ngạo lên sư muội.

“ Ngũ một, mặc giáp!”

“ Vâng!”

“ Ngũ hai, mặc giáp!”

“ Vâng!”

“ Ngũ ba ....”

Hôm nay là ngày toàn quân Kỵ đô úy thay giáp trụ, một nghìn ba trăm bộ khái giáp đen xì bày một hàng, đặt trên vải, mũ sắt, giáp ngực, chiến quần, giáp chân, đai lưng, hộ tâm kính, giáp tơ, cùng với hai đôi giày da trâu, đó là toàn bộ đồ phòng bị của họ.

Thiết khải của quân Hán kỳ thực không hề tệ, kỵ binh mặc bán thân khải, bộ tốt dùng trọng khải che mặt.

Vân Lang chỉ trang bị thêm thiết khải một cái hộ tâm kinh bảo vệ nơi yếu hại, có thứ này gặp phải gậy gỗ của Hung Nô cũng chịu được vài phát.

Người dựa vào trang phục chẳng phải nói xuông, vốn là đội quân như ăn mày đi tới đâu cũng làm trò cười, khi một nghìn ba trăm sáu tư người đồng loạt mặc khải giáp lên, dưới chân Ly Sơn liền có thêm một đội hổ lang.

Hoắc Khứ Bệnh thúc ngựa chạy qua chạy lại trước mặt quân tốt, trầm giọng quát:” Chiến mã đầy đủ, giáp trụ chu toàn, mâu qua sắc bén, thiết thuẫn chắc chắn, chính là lời hứa của ta với các ngươi trước kia. Bây giờ các ngươi hứa gì với ta?”

Bách phu trưởng trên cùng hô:” Tướng quân, mỗ đi tiên phong.”

Tức thì quân tốt dưới sự chỉ huy của hắn đồng thanh hô:” Mỗ đi tiên phong, chết không quay đầu.”

Lần lượt từng bách nhân đội đồng thanh hô vang, sĩ khí cứ dâng lên từng chút một, ai cũng đợi Hoắc Khứ Bệnh tới đội ngũ của mình để thể hiện quyết tâm. Vân Lang bĩu môi, thực sự không nhận ra tên tiểu tử hai năm trước cứ hay ngồi ở cửa sổ phòng y nữa rồi, hỏi Tào Tương bên cạnh:” Chiến mã đủ rồi hả?”

Tào Tương gật đầu:” Đủ rồi, Đại tướng quân bắt được rất nhiều ngựa của Hung Nô, nên giờ chiến binh mỗi người hai ngựa, phụ binh mỗi người một ngựa.”

Lý Cảm nắm tay giơ lên:” Vẫn chưa đủ, việc phải làm còn nhiều lắm, không chỉ chiến binh, phải để phụ binh có thể theo đại quân cùng hành động mới được. Bây giờ trước tiên là để các tướng sĩ quen với vũ khi và chiến mã, biết phải làm sao hành quân tiết kiệm sức nhất, ta e dựa vào mỗi huấn luyện không đủ ...”

Hoắc Khứ Bệnh làm xong công tác động viên quanh lại nói với ba người:” Ta muốn một đội quân một ngày có thể tập kích hai trăm dặm, các ngươi làm được không?”

Tào Tương thất kinh:” Không thể nào, ngươi điên sao?”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Không hề, chỉ có đạt tới tốc độ đó mới có thể đối phó hữu hiệu với Hung Nô. A Lang, ngươi tiếp tục cải tiến khí giới, đến khi đạt được mục đích này mới thôi.”

Rõ ràng cuộc tranh luận như thế này sẽ chẳng có ý nghĩa gì, Hoắc Khứ Bệnh muốn một ngày hành quân hai trăm dặm, nếu trong tình huống không tác chiến còn được, dù thế thì vũ khí giáp trụ phải đơn giản hóa, sức chiến đấu sẽ giảm đi một nửa.

Đặc điểm lớn nhất của thảo nguyên là rộng lớn, bầu trời như cái nồi úp lên trên, thần kỳ nhất là bất kể ngươi đi tới đâu, cái nồi cũng đi theo.

Đó là nhận thức ít ỏi của Vân Lang về thảo nguyên, còn về phần loại côn trùng tên là tiểu giảo biết chui vào thịt, là ký ức thống khổ nhất của Vân Lang về thảo nguyên.

Trong số bốn người bọn họ, ý kiến của Hoắc Khứ Bệnh là quan trọng nhất, Lý Cảm là quân nhân tiêu chuẩn, hắn sẽ đâm đầu thực thi mà không cần biết có làm được không, còn Tào Tương là tên luôn có chủ trương trái ngược.

Trong đoàn thể không thể thiếu một người như thế, hơn nữa còn vô cùng trọng yếu.

Còn Vân Lang? Sao cũng được, y tất nhiên sẽ cố hết sức thôi, thế nên khi Tào Tương và Hoắc Khứ Bệnh tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, y lại nghĩ, sơn dược nướng thì có gì ngon đâu chứ, thứ này nên hầm canh, nấu cháo hoặc là sao, sơn dược nướng cứ nhũn nhũn, ăn một miếng kéo ra cả sợi dài.

Có điều nể tình đó là tâm ý của Tống Kiều, Vân Lang vẫn miễn cưỡng ăn hai củ.

“ Trong Tuyền Cơ Thành không ai nghiên cứu trù nghệ, muội đành liệu cơm gắp mắm vài món, đây là thứ ngon hiếm có ở chỗ muội.”

Vân Lang lau miệng cười:” Có chút vị tự nhiên.”

Tống Kiều thất vọng:” Sư huynh khoản đãi, Tống Kiều lại không có gì báo đáp.”

“ Đây không phải là muội, sao phải làm thứ này, vì bọn muội đang ở Vân gia à? Vì sư môn đóng cửa à? Sư muội, khi muội tới đây khiến ta phải quét nhà chờ đợi không phải vì sư môn của muội, mà vì chính muội. Nghĩ mà xem, nếu đổi nơi khác, muội và Dược bà bà đều là khách quý mời chẳng được nữa là.” Vân Lang khuyến khích:” Kiêu ngạo lên một chút sư muội của ta.”

Tống Kiều ngẩng đầu nhìn Vân Lang, chỉ sơn dược trong đĩa:” Bởi vì muội nướng sơn dược không ngon à?”

Vân Lang nhìn trong giỏ còn hai củ sơn dược sống, xách lên:” Đợi một chút, ta làm cho muội món sơn dược đơn giản nhất, sơn dược nướng khi đi dã ngoại rất thú vị, ăn ở nhà thì nhạt quá.”

Tống Kiều không từ chối, cầm nửa củ sơn dược chưa ăn hết lên, thong thả ăn, Vân Lang nói không sai, với y thuật của Tuyền Cơ Thành, không có lý do gì cúi đầu với người khác.

Vân Lang đi rất nhanh, về cũng nhanh, tay có thêm một cái đĩa, bên trên cả đống sợi dài, mỡ vẫn xèo xèo, thơm điếc mũi.

“ Hoàng kim sơn dược chính là món đơn giản nhất, chỉ cần dùng mỡ nóng đảo hai lần, vốn phải bọc lớp bột bên trên, như thế khi ăn ngoài xốp trong mềm, cảm giác rất đã. Bây giờ không cần nữa, ta rắc lên trên ít đường, nếu chấm cùng mật ong càng ngon hơn.”

Tống Kiều nhón một miếng sơn dược cho vào mồm, hai mắt khép lại, cong cong như trăng non mới nhú, rất đẹp.

“ Đem so với tích lũy của sư môn, ta càng tin năng lực của cá nhân, muội cũng giống như món sơn dược này, khi ở sư môn chỉ có thể nướng đơn giản để ăn, khi ra ngoài rồi, hãy thêm vào đủ thứ trên đó, biến thành món ngon vô thượng, để người đời thèm chảy dãi …. Này, muội đừng đi, ta không nói mình chảy dãi, ta chỉ ví dụ thôi, không trêu ghẹo muội đâu .”

Tống Kiều cầm cái đĩa đi như lướt về hậu viện, làm Vân Lang nhìn si dại.

“ Ta sắp mệt chết rồi mà ngươi thì trốn trong nhà đùa giỡn mỹ nữ, tiến bộ một chút được không, đi khuyên Khứ Bệnh đi, huấn luyện có chừng mực thôi chứ, không biết tiết chế thế này sẽ chết người đấy, hôm nay có hai người bị ngã từ lưng ngựa xuống, may mà tránh kịp nếu không dẫm chết huynh đệ.” Tào Tương đứng ở dưới Nghênh Phong lầu, ngẩng đầu nhìn Vân Lang qua khe sàn, hét lớn:

Vân Lang nghiến răng:” Ngươi tới từ bao giờ thế hả?”

Tào Tương trơ trẽn đáp:” Từ lúc ngươi muốn khuê nữ nhà người ta kiêu ngạo lên một chút.”

“ Sao lúc ta xuống lầu không thấy ngươi?”

“ Nấp đi chứ sao nữa.” Tào Tương đem sự vô sỉ của hắn biến thành kiêu ngạo rồi:

Rõ ràng Tống Kiều vì phát hiện ra Tào Tương mới chạy mất, nếu không có hắn, hai người đã có sự mở đầu rất tốt.

Vân Lang tối qua còn ảo tưởng mối tình đầu của mình ở thời này sẽ kết thúc thế nào.

Tống Kiều hoàn toàn khác với nữ tử mà y từng tiếp xúc, hoặc là từng có, khiến y không có đối tượng tham khảo, nên Vân Lang mặt trơ trán bóng tuyên bố nàng khả năng là mối tình đầu của mình.

Phương thức huấn luyện của Hoắc Khứ Bệnh chẳng có vấn đề gì, vì hắn và Lý Cảm yêu cầu bản thân như thế, nếu bọn họ làm được, yêu cầu quân tốt cũng phải làm được thì không quá đáng.

Bây giờ quan trọng là Tống Kiều, Vân gia đang thiếu một nữ chủ nhân.

Không ai hiểu được Vân Lang khao khát một ngôi nhà ra sao, y chưa bao giờ có một cái nhà thực sự của mình.

“ Ngươi có nghe thấy không hả? Khứ Bệnh điên rồi, hắn đang hành hạ những quân tốt đáng thương, đang hành hạ bản thân, Lý Cảm chẳng nói câu nào đã đi theo, còn chưa hết đâu, mấy hôm nay hắn im lìm như nung nấu suy nghĩ gì đó, ta sợ hắn có trò mới. A Lang, ngươi không kể cho hắn chuyện kỳ quái gì trong sư môn ngươi chứ?”

Vân Lang ngẫm nghĩ rồi nói vọng xuống:” Sư môn ta không nghiên cứu quân sự, ngươi kêu ca có thay đổi được chú ý của Khứ Bệnh à, không thay đổi được hắn thì chẳng bằng ăn thật ngon, ngủ một giấc thật sâu, mai chuẩn bị dậy chịu khổ.”

“ Con bà nó, cứ thế này sớm muộn gì lão tử cũng đào ngũ.”

Tào Tương vung tay chửi om sòm bỏ đi, lỗ tai của Vân Lang liền được thanh tịnh để suy ngẫm.

… …

Bình Luận (0)
Comment