Thế giới đã thay đổi rồi, Tuyền Cơ Thành đóng cửa sơn môn, nếu Vân Lang dự liệu không sai, Tắc Hạ học cung của nước Tề cũng sẽ đóng cửa.
Đổng Trọng Thư nếu như đã rời kinh, ông ta sẽ không đi một chuyến trắng tay đâu.
May mắn hiện giờ Trường Bình đang ở trong Vân gia, cho nên tin tức của Vân Lang không còn bế tắc như trước, muốn biết gì có thể tìm nàng, còn A Kiều, nàng dựa vào Lưu Triệt, tìm hiểu tin tức ở chỗ nàng không khác gì trao tin tức cho Lưu Triệt, vì thế thứ có thể hỏi A Kiều rất hữu hạn.
Trong phòng của Trường Bình đang bày tấm bản đồ cực lớn bằng lụa, tỉ lệ lộn xộn, song vẫn miễn cưỡng phân biệt được đông tay nam bắc.
Dù sao thì bản đồ nước Hán đều lấy Trường An làm trung tâm sau đó vẽ ra xung quanh, Yến Sơn bị Trường Bình dẫm dưới chân, một chân khác dẫm lên Lang Gia, toàn bộ đất phong của Sơn Đông tư vương đều nằm dưới mép váy của nàng.
Bản đồ cũ rồi, xem ra đã bị Trường Bình dùng làm thảm.
“ Công chúa đang nhìn ở đâu thế?” Vân Lang ngoan ngoãn quỳ bên bản đổ ngẩng đầu hỏi:
“ Lĩnh Nam.”
“ Chẳng phải lần trước công chúa nói bệ hạ và Nam Việt vương quan hệ rất tốt sao?”
“ Đó là vì Mân Việt vương tạo phản, bệ hạ cần Triệu Hổ cùng tiêu diệt, giờ Mân Việt vương đã chết bốn năm, Triệu Hổ lại chưa từng tới Trường An triều bái, chỉ phái nhi tử Triệu Tử Anh tới làm con tin. Tế tổ năm nay, Nam Việt quốc chỉ dâng lên bốn con voi, bệ hạ vô cùng bất mãn. Bây giờ Hung Nô bị trọng thương, hai bên tạm thời không có chiến sự, bệ hạ muốn thu hồi Nam Việt quốc.”
Lưu Triệt là người vô cùng cảm tính, trước kia vì Hãn huyết bảo mã mà phái Nhị Sư tướng quân hai lần viễn chinh Đại Uyển, dùng thủ đoạn cường đạo lấy thứ mình muốn.
Hãn huyết bảo mã xuất hiện trong viên lâm hoàng gia, còn Đại Uyển gần như diệt quốc, tướng sĩ viễn chinh cũng tổn thất thảm trọng.
Đó không phải tổn thất do chiến tranh gây ra mà vì hơn vạn dặm viễn chinh dài dằng dặc.
Giờ thì Lưu Triệt vì không thích voi, hoặc vì không thích Triệu Hổ mà diệt Nam Việt quốc.
Vân Lang luôn luyện tập dùng tâm tư của thiếu niên để phân tích hành vi của người xung quanh, đặc biệt Lưu Triệt, để có phản ứng đúng tâm tính thiếu niên.
Theo như lời Trường Bình, Quế Châu tư mã Lương Tán, đại quân Mã Phục Bộ áp sát Quế Lâm chỉ là nghi binh, chiêu sát thủ ở Lâu Thuyền tướng quân Dương Phổ nấp phía tây Nam Việt, cùng Cung Nỗ tướng quân Hạ Thọ truân binh tại Quế Dương.
“ Bệ hạ chuẩn bị thật tinh diệu.” Thiếu niên Vân Lang nghe xong phải tán thưởng:
“ Các ngươi cũng phải đi.” Trường Bình bất ngờ nói:
Vân Lang giật mình:” Hả, vậy không hay, Kỵ đô úy xưa nay huấn luyện là nhắm vào Hung Nô, sao có thể tác chiến với Nam Việt trong đầm lầy?”
“ Ngươi vừa mới nói an bài của bệ hạ rất tinh diệu đấy thôi, nếu thế có chút sai lầm không hề gì.”
Không hiểu Trường Bình có toan tính chính trị gì, song Vân Lang lắc đầu quầy quậy:” Không được, không được, trọng trách của Kỵ đô úy bây giờ là huấn luyện, không ngừng huấn luyện, tới khi có thể một ngày tập kích hai trăm dặm mới thôi.”
Trường Bình nói mát:” Nói cách khác ai đi Nam Việt tác chiến cũng được, các ngươi thì không chứ gì?”
“ Công chúa, không phải thế, thân là tướng sĩ đế quốc, phàm có chiến sự phải anh dũng tiến lên. Nhưng anh dũng là một chuyện, nên không lại là chuyện khác, phương nam nóng bức mưa nhiều, Kỵ đô úy lại toàn là người bắc, e một điều không hợp thủy thổ đã tổn thất nửa binh mã. Tướng sĩ phương bắc lo chuyện phương bắc, tướng sĩ phương nam giải quyết chuyện phương nam, không thể tráo đổi. Thần thà chết trong chiến đấu với người Hung Nô chứ không muốn chết bởi bệnh dịch phương nam.”
Vân Lang nói xong chỉ muốn chuồn cho nhanh, bây giờ Lĩnh Nam là thế giới nguyên thủy đúng nghĩa, thương nhân phương nam sống được tới Trường An không bao nhiêu, không bị Hổ Hoa Nam tha mất thì chui vào bụng cá sấu, bị Gầu mèo cắn chết không phải ít, nghe nói còn có cả những con mãng xà nuốt chửng được cả một người trưởng thành.
Đối phó với các quốc gia phương nam chẳng cần lực lượng lớn, nhưng mà phải vượt qua được những vùng rừng núi ma thiêng nước độc mới được, nếu không đến nơi mà trên thổ dưới tả thì người ta chỉ cần cho một cái chày gỗ vào đầu cũng xong đời.
“ Nói như ngươi tức là ngươi không đồng ý tiến quân Lĩnh Nam.” Trường Bình quá hiểu Vân Lang rồi, đưa tay tóm áo, không có y chạy:
Vân Lang thở dài sườn sượt:” Công chúa, chúng ta chiếm Lĩnh Nam làm gì, thu thuế hay vì sản vật phong phú? Dù là có, từ Lĩnh Nam vận chuyển về Trường An hao tổn còn nhiều hơn chi phí, vùng Ngô Việt chúng ta còn chưa ổn định được hoàn toàn thì đã mưu cầu Lĩnh Nam làm gì?”
Trường Bình buông tay, ngồi xuống bản đồ:” Nói cũng có lý, giờ chưa phải lúc công phạt Nam Việt quốc, cái họa lớn nhất của Đại Hán là Hung Nô, chỉ có đánh bại Hung Nô, ổn định phương bắc mới là quan trọng.”
Nhìn Trường Bình lo lắng cho quốc gia thấy buồn cười, sở dĩ nói thế vì nàng tính toàn thế nào, quốc gia vẫn vận chuyển theo tâm ý của Lưu Triệt, nàng quá quan tâm chỉ phản tác dụng mà thôi, huống hồ Trường Bình quá nặng tâm tư được mất chính trị.
Chuyện chinh chiến nên để Vệ Thanh suy nghĩ chứ không cần Trường Bình hao tổn tâm thần.
Lúc này Vệ Thanh hẳn là vô cùng khó xử, hoàng đế muốn đưa ông ta lên đài bái tướng, khi đó cả hoàng đế cũng phải thi lễ với thần tử của mình.
Đó là một vinh dự mà không ai tiếp nhận được, nếu như tướng quân sau khi tiếp nhận vinh dự này mà không thể báo đáp quốc gia tới chết, vậy chờ đợi hắn là hậu quả khủng bố. Từ Hàn Tín, Chu Á Phu tới Lương vương đã hình thành quy luật này. Đôi khi thân là đại tướng, sống lâu cũng là tội.
Trường Bình ngồi lặng trên tấm bản đồ, mái tóc dài tán loạn trên vai, xõa cả xuống bản đồ, đôi chân trắng muốt lộ ra dưới mép vày.
Vân Lang biết nàng không phải đang lo cho chiến lược của hoàng đế, mà lo trượng phu của mình không đủ việc để làm.
Khi nào Đại Hán vẫn còn cần một thống soái trí dũng song toàn chinh chiến tứ phương thì Vệ Thanh còn vinh diệu, nếu toàn quốc thanh bình, chiến lược của quốc gia từ đối ngoại quay sang nội chính.
Một nữ nhân mà khi trượng phu bước lên đỉnh vinh quang lại không thể ở bên cạnh, thực sự đáng thương.
Nàng sở dĩ trước nay toàn lực nâng đỡ Hoắc Khứ Bệnh chính là vì muốn tìm cho Vệ Thanh một cánh tay có thể dựa dẫm, một khi Kỵ đô úy thực sự thành quân, Vệ Thanh ở trên cao đón gió lớn sẽ bớt đi rất nhiều áp lực.
Công cao át chủ là điều vô cùng nguy hiểm.
Trường Bình không biết lịch sử sau này, Vân Lang thì lại biết, y biết công tích của Hoắc Khứ Bệnh còn át cả Vệ Thanh, y biết Hoắc Khứ Bệnh là danh tướng rực rỡ nhất của đế quốc, cho nên Trường Bình lo nát lòng, còn y thì vững vàng như núi Thái Sơn.
Hồng Tụ và Tiểu Trùng khiêng tới một cái bánh ngọt lớn, theo sau là Tào Tương.
Tào Tương rưới bình mật ong lên bánh ngọt, bánh màu vàng nhạt được mật ong bao phủ một lượt như sống dậy, ánh sáng lấp lánh, đưa cho mỗi người một cái dĩa.
Cái bánh ngọt cực lớn, mềm mà xốp, ba người ăn hơi ngấy, nhưng không ai dừng lại.
Cho tới khi ăn hết miếng bánh cuối cùng, trên mặt Trường Bình lại hiện lên vẻ cao ngạo thường ngày.
“ Bánh rất ngon, ngon hơn bánh ta ăn hôm qua nhiều, xem ra lần này trù nương bỏ nhiều công sức.” Trường Bình đưa tay lau cái miệng nhoe nhoét, nói điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì:
Tào Tương quỳ gối đi tới gần Trường Bình:” Mẫu thân nên ngày ngày sống vui vẻ, còn chuyện gì để bọn con ứng phó là được.”
Trường Bình nắm tay nhi tử cười:” Vậy thì sớn trưởng thành đi, mấy đứa sớm trưởng thành ngày nào, mẹ được vui vẻ thêm ngày đó.”