Khi ráng chiều trải đầy trời Vân Lang thong thả cưỡi ngựa du xuân đi ra từ sâu trong hoang nguyên giữa Ly Sơn và rặng Tần Lĩnh trùng trùng điệp điệp.
Những vết bầm vừa mới bình phục lại lần nữa xuất hiện trên mặt y, lần này càng nghiêm trọng hơn lần trúng mưa đá, phải dùng vải sa quấn lấy mặt đã nói rõ vấn đề, nên dù tà dương sau lưng, cưỡi chiến mã, mặc giáp trụ cũng chẳng giúp y trông có chút hào hùng nào.
Nếu tới gần nhìn còn thấy thê thảm hơn, bốn chân con ngựa du xuân đang run rẩy, một loạt vết thương nhỏ đang rỉ máu, đàn ruồi lớn vo ve xung quanh làm người ta phát bực, nếu không phải nó vốn là một con ngựa quý thì đã chẳng chịu nổi.
Áo choàng đỏ chói khi đi qua mảng bụi gai kia đã tơi tả như rèm cửa, một thanh trường đao được Vân Lang buộc chặt vào tay, khi cần có thể tiến hành chiến đấu bất kỳ lúc nào, vì y chẳng còn đủ sức cầm chắc đao trong tay nữa.
Trong bụi gai bên cạnh đột nhiên có tiếng xột xoạt, Vân Lang không chút suy nghĩ rút đoán mâu sau lưng ném thẳng vào.
“ Ái, A Lang, con mẹ nó, ngươi muốn giết ta à?” Cốp một tiếng, tiếng la oai oái quen thuộc của Tào Tương truyền ra:
Vân Lang thở hồng hộc giơ đao lên:” Ngươi mà dám xóa đi dấu trắng trên khải giáp, ta sẽ dùng đao này giết ngươi lần nữa.”
Toàn thân bọc kín bởi khải giáp, Tào Tương giơ hai tay chui ra:” Ta đã chết rồi, ngươi không được tấn công ta.”
“ Tất nhiên, ngươi phải tin tưởng tinh thần võ sĩ của ta.”
Bộ dạng của Tào Tương chẳng khá hơn Vân Lang, khải giáp lỏng lẻo xộc xệch treo trên người, giày cái còn cái mất, khuôn mặt bơ phờ xước xát.
Vân Lang thấy tay hắn nắm đoản mâu gỗ mà mình vừa ném vào thì cảnh giác điều khiển ngựa lùi lại, cảnh giác quát:” Ngươi đừng tới gần, nếu không ta chém thêm hai phát nữa đấy.”
Tào Tương buông đoản mâu:” Vốn định nhân lúc ngươi không đề phòng đâm vài phát, ngươi nhìn thấu rồi thì thôi vậy, ngươi giết được mấy tên?”
“ Chẳng được tên mẹ nào, còn bị năm tên truy sát, nếu không phải cắn răng xông vào bụi gai thì giờ chết rồi, còn ngươi?”
“ Xúi quẩy, vừa mới định xuống ngựa nghỉ ngơi thì bị một con ong đốt, ngựa sợ quá chạy mất rồi, ta đuổi mấy dặm không được. A Lang, thế này không ổn, huynh đệ chúng ta lang thang ở hoang nguyên này đã cả ngày mà không có thu hoạch, ta đói chết mất ...”
Vân Lang đứng lên ngựa nhìn bốn xung quanh rồi nhảy xuống:” Xung quanh không có ai, nghỉ một chút rồi nghĩ cách, cảnh cáo trước, ngươi giờ trò thì sau này đừng tới nhà ta nữa.”
Tào Tương cảm thấy bị xỉ nhục:” Huynh đệ bao năm, ngươi phải tin nhân phẩm của ta chứ.”
“Hừ, vì là huynh đệ, ta mới không tin ngươi.”
Ngựa của Tào Tương chạy mất rồi, tất nhiên không còn cái gì ăn, lấy từ trong túi ngựa của Vân Lang một cái oa khôi, ngoạm miếng lớn, vừa nhai vừa nói:” Ngươi nhìn cái gì thế?”
Vân Lang lấy một cái xẻng, cắm thử xuống đất:” Đất ở đây rất mềm, bên kia có ngọn đồi, chỉ cần là người tới nơi này sẽ theo thói quen leo lên trên quan sát, ngươi không thấy có thể đào bẫy ở đây à?”
Tào Tương nhìn quanh, bọn họ đang ở ngay dưới dốc của ngọn đồi, dưới không có rừng, không có cỏ lau cao che tầm nhìn, chỉ có ít bụi cây thấp, ai leo lên trên cũng nhìn thấy, lập tức hớn hở:” Đào ngay chỗ này, hai chúng ta một người làm mồi.”
À đúng rồi, đây là cuộc huấn luyện của bọn họ, trong chu vi mười dặm có một nghìn bốn trăm người, ai cũng là thợ săn đi săn mồi, giết được một quân địch thì có thể về doanh, giết hai người thì được nghỉ phép một ngày, giết trên ba mạng thì lần sau hành quân có thể đi trước một tuần hương.
Mặt trời sắp lặn xuống núi, trời đất nhá nhem chỉ nhìn bóng dáng lờ mờ, Tào Tương đốt lên một đống lửa màu quất vàng, dùng cành cây xiên qua con gà rừng, cẩn thận nướng.
Ánh lửa chiếu rõ khuôn mặt trắng trẻo của vị hầu gia đang chảy nước dãi vì một miếng ăn tồi tàn, nhìn thấy có mỡ gà lèo xèo nhỏ xuống, Tào Tương đã không chịu nổi nửa.
Cách đó không xa có một bụi cỏ nho nhỏ đang chầm chậm tiếp cần Tào Tương, chỉ vài nhịp hô hấp mà đã di chuyển hơn bốn thước.
Gà rừng tỏa ra mùi thơm ngào nạt, không biết là Tào Tương phết gia vị gì lên, hắn rất cảnh giác, cứ thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn quanh, những lúc như thế, bụi cây không di động.
Con gà rốt cuộc đã nướng xong, Tào Tương vội vàng dập tắt lửa đống lửa, lại nhìn dáo dác, chỉ thấy mặt đất tối om tĩnh mịch, loáng thoáng tiếng ếch kêu từ xa truyền tới làm khung cảnh thêm yên bình.
Tào Tương xé con gà thành ba phần, đặt lên thiết thuẫn, tham lam mút ngón tay chùn chụt, lẩm bẩm:” Bà nó chứ, không ngờ có ngày hầu gia ta lại thèm một miếng thịt như thế.”
Bụi cỏ hơi rung rinh đồng thời từ từ nhô lên, khi biến thành một tên quân tốt áo vải, hắn phát hiện Tào Tương nhe răng nhìn mình.
” Muốn ăn hả?”
Không xong, quân tốt định ngả người ra sau bỏ trốn thì đôi tay từ dưới mặt đất vươn lên nắm lấy cổ chân kéo mạnh, làm người hắn mất cân bằng ngã một bên.
Không đợi tên quân tốt chống cự, bàn tay kia đã buông ra, nơi hắn ngã xuống, đất rất mềm, quân tốt chỉ kịp chửi một câu rồi ngã uỵch xuống hố.
Hố không sâu, quân tốt rơi xuống với tư thế rất không hay, mông hạ xuống, người gập vào, kẹt cứng người trong hố, bất lực nhìn Vân Lang từ cái hố khác chui lên.
Tào Tương cầm mâu gỗ cười hì hì đi tới, định dùng đầu dính toàn vôi trắng chọc vài phát thì bị Vân Lang giữ lại:” Huynh đệ, tha cho ngươi, ngươi cùng chúng ta bẫy kẻ khác chứ?”
Quân tốt đó còn rất trẻ, chưa tới mười tám, song lực lưỡng như man ngưu, rối rít gật đầu, hắn còn chưa có thu hoạch, mai sẽ rất khó sống.
Khi huấn luyện trong quân không có tư mã và hầu gia, cả Hoắc Khứ Bệnh cũng chỉ ăn mặc như tiểu binh, tất cả ngang hàng.
“ Điền Chân, tiền quân kiêu kỵ đội bốn ngũ bảy mươi sáu, bái kiến tư mã, hầu gia.”
Tào Tương đưa cho hắn một miếng thịt:” Ăn đi, hầu gia tư mẹ cái gì, có thứ hầu gia tư mã nào thê thảm thế này không? Giờ còn xưng tư mã hầu gia chỉ tổ mất mặt.”
Điền Chân vừa xé thịt gà vừa ú ớ nói:” Thuộc hạ thấy tướng quân và giáo úy còn thê thảm hơn.”
“ Hả, ngươi thấy Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm à?” Vân Lang bỏ đùi gà xuống:
Điền Chân nhoằng cái đã ăn hết, tiếc nuối lắc đầu:” Đám Hùng Bi, Yếu Cầm cho rằng tướng quân và giáo úy là uy hiếp lớn nhất, nên tụ tập mấy chục người lại săn lùng tướng quân, không ngờ có cả giáo úy ở đó. Bọn họ đánh nhau bên kia đồi rất thảm, tướng quân và giáo úy dù thần dũng cũng không chống nổi số đông, phá vòng vây chạy về phía bắc rồi. Thuộc hạ mất chiến mã nên không tham gia truy đuổi được liền lần mò tới phía này, nhiều người né tránh tướng quân và giáo úy đi về phía này, chúng ta mà đặt bẫy, thế nào cũng bắt được rất nhiều người.”
Tào Tương ném chân gà đi:” Vậy thì đào thêm một cái hố nữa, ta và ngươi nấp bên trong, A Lang, tới lượt ngươi làm mồi.”
Điền Chân chùi tay cầm xẻng lên đào hố, từ việc xây dựng quân doanh để ở, rồi lại đi làm quân doanh để bán, người Kỵ đô úy đều tinh thông món này.
Còn Vân Lang lấy ra sơn dược mà y tìm thấy ban ngày, đốt một đống lửa nhỏ, nhàn nhã ngồi nướng ...
.....
Uầy, bọn nó chơi PUBG phiên bản cổ đại đó.