Khi trăng lên giữa trời, Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng cũng tìm được một con suối nhỏ, ngựa Ô Chuy khát cháy cổ, nó chạy quá nửa ngày rồi, thấy nước là cúi đầu uống.
Hoắc Khứ Bệnh không uống nước suối mà lấy bình nước treo bên yên ngựa, chỉ uống một ngụm nhỏ, lắc khẽ, nước trong bình không còn nhiều nữa, hắn còn khát, song không định lấy nước suối.
Vân Lang không cho hắn uống nước lã, còn một lần thấy hắn tùy tiền vốc nước uống mà nổi trận lôi đình, không biết vì sao, nhưng chẳng qua là đun sôi lên rồi uống chứ gì, chẳng sao.
Trên đời này người được hắn tin tưởng không nhiều, Vân Lang là một trong số đó, cũng biết sư môn y nhiều bản lĩnh kỳ quái, hẳn là Vân Lang đã nhìn ra vấn đề gì rồi, không nói mà thôi.
Người đầu tiên vào chiến trường, người cuối cùng rời đi, đó là tôn chỉ Hoắc Khứ Bệnh luôn kiên trì.
Sườn trái trúng hai gậy, mặc dù có khải giáp đỡ, đau đớn vẫn khó tránh khỏi, kẻ địch gần nhất hắn va chạm cách đó nửa dặm, cái đám khốn kiếp đó vừa bảo không cần khách khí là bọn chúng không khách khí luôn, chẳng biết nên vui mừng hay nên chửi toáng lên cho hả, liên tục chiến đấu mấy canh giờ rồi, hắn muốn nghỉ ngơi một chút.
Ngựa Ô Chuy quỳ xuống, thở phì phò, Hoắc Khứ Bệnh dùng mũ trụ hứng đầy nước sau đó tắm rửa cho chiến mã trước, mồ hôi chiến mã có rất nhiều muối, nếu không mau chóng rửa đi, nó sẽ không dễ chịu.
Tắm cho chiến mã xong Hoắc Khứ Bệnh ngồi ở bên suối lau toàn thân, nước chảy ào áo, tai hắn giật khẽ, tức thì nhào sang bên.
Ngay lúc đó một bóng đen ở đồi đất bên cạnh nhào tới, Hoắc Khứ Bệnh cười gằn, tay phải vung ra, không cần tới nắm đấm, chỉ ấn một cái, bóng đen mất cân băng, tay khua khoắng ngã ùm xuống suối, nước bắn tứ tung.
Bóng đen chưa kịp trở mình đã bị Hoắc Khứ Bệnh bám sát, dẫm ngay lên cổ.
“ Tướng quân, thuộc hạ đầu hàng.”
Vốn chuẩn bị buông tay, Hoắc Khứ Bệnh nghe thấy hai chữ đầu hàng thì giân dữ, xách cổ quân tốt lôi hắn lên khỏi mặt nước, quát sát mặt hắn:” Đầu hàng? Rơi vào tay kẻ địch mà ngươi lại đầu hàng à?”
Quân tốt bị bóp chặt cổ không nói được, hai tay quờ quạng ú ớ liên hồi, nhưng chân thì âm thầm đá vào giữa hai chân Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh mặt lạnh tanh ném hắn xuống, quân tốt cuộn người như quả bóng lăn lông lốc trên mặt đất.
Quân tốt ôm cổ khò khè nói:” Tư mã nói, chỉ cần giết được kẻ địch thì dùng cách gì cũng được, gọi địch là cha cũng làm.”
Hoắc Khứ Bệnh co chân đá hắn một phát, nghiến răng rít lên:” Đã bảo các ngươi rồi, không được học theo Vân Lang, các ngươi là vương sư, không phải sơn tặc.”
“ Quân lệnh tất nhiên là phải nghe tướng quân, còn chuyện khác, thuộc hạ thấy nên nghe tư mã vẫn hơn, tư mã nói rất đúng.”
“ Ngươi ở ngũ nào?”
“ Ồ, tướng quân không nhớ thuộc hạ.” Quân tốt hoan hỉ reo lên:” Ha ha ha, thế thì không gặp lại.”
Nói xong xoay người chạy ngay lên ngọn đồi đất mà mình vừa mai phục, không đợi cho Hoắc Khứ Bệnh nổi khùng đuổi tới, thoắt cái hắn đã biến mất trong bãi cỏ cao quá đầu người.
Hoắc Khứ Bệnh muốn truy đuổi quân khốn kiếp làm ngựa hại bầy này, sau đó moi ý nghĩ độc hại kia ra khỏi đầu hắn, chỉ là ngựa Ô Chuy ở đó, đành từ bỏ trở lại bên suối, nhưng ... nơi đó trống không, chẳng thấy chiến mã đâu nữa ...
Không chút suy nghĩ Hoắc Khứ Bệnh ngồi sụp ngay xuống, mắt như điện xẹt liếc bốn phía, xác nhận không có nguy hiểm mới nương theo chút ánh sáng cuối cùng kiểm tra mặt đất, cuối cùng tìm thấy dấu chân ngựa.
Tuy không còn binh khí, chiến mã, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không hoảng sợ, xác định phương hướng ngựa Ô Chuy rời đi, liền nhảy qua suối, ẩn mình vào bóng đêm.
… ….
“ Tư mã, bọn thuộc hạ bị giết chết rồi, thân phận bài đã bị lấy đi rồi, sao ngài còn nằm lên người bọn thuộc hạ?”
Vân Lang trở tay tát cho tên vừa lên tiếng một phát:” Xác chết thì im mồm cho lão tử, đừng quấy rầy lão tử ngủ.”
Tên lắm mồm kia chưa cam tâm:” Được rồi, bọn thuộc hạ đã thất bại đành phải chịu, nhưng vì sao tên ngốc Điền Chân bị tư mã bắt được rồi mà vẫn sống?”
“ Vì khi đó đội ngũ của ta chưa đủ, còn khi tóm được Điền Chân thì đội ngũ đủ rồi.”
“ Thuộc hạ bản lĩnh cao minh hơn hắn, một mình có thể đánh được cả tư mã và hầu gia.”
Vân Lang tát cho hắn phát nữa:” Uổng cho ngươi còn là thập trưởng lại phun ra câu ngu xuẩn như vậy, ngươi đánh được bọn ta thì còn chơi cái rắm gì nữa, lúc này sớm mang thân phận bài của ta đi khoe khoang khắp nơi rồi.”
Mấy cái “xác chết” cùng phát ra tiếng cười khùng khúc, tên thập trưởng biết ngu liền ngoan ngoãn im miệng, tiếp tục làm đệm thịt cho Vân Lang.
Tào Tương từ trong hố ra cũng nằm khểnh trên đệm thịt, lẩm bẩm:” Con bà đó chứ, ta muốn xem xem rốt cuộc có bao nhiêu thằng ngốc bị chúng ta tóm được, nếu thuộc hạ của chúng ta toàn lũ ngốc như thế này thì ở nhà luôn cho rồi, còn lên chiến trường làm cái chó gì nữa.”
Nói tới đó bực mình dẫm lưng một tên dưới chân, chửi mắng:” Đồ óc chó, cái bẫy đơn giản như thế mà các ngươi cũng rơi vào à? Thường ngày các ngươi ăn phân thay cơm sao?”
Tính cả Điền Chân đã có năm người rơi vào bẫy của cọn họ.
Cái bẫy kỳ thực rất đơn giản, đó là đào hai cái hố, một cái dùng nấp, một cái dùng làm bẫy, sau đó kiếm thêm một tên làm mồi nhử vờ không biết gì.
Tưởng rằng bắt một hai tên thôi, ai mà ngờ một canh giờ bắt được liền năm tên theo cùng một cách, đơn giản nhẹ nhàng, chẳng tốn chút mồ hôi nào.
Đám khốn kiếp thấy dê lạc đàn là hí hửng lén lút xuống ngựa mò tới, chuẩn bị tóm lấy từ phía sau, kết quả là chui thẳng vào bẫy của người ta.
Bọn chúng không biết thế nào là kiên nhẫn quan sát địch, thấy món hời là lao vào đớp mà không nghĩ gì.
Tới lượt Tào Tương làm mồi, tên này còn trải ít cỏ dùng làm ngụy trang lên bốn "xác chết", sau đó cứ thế nằm lên, chẳng mấy chốc còn ngáy khò khò, chẳng lo nghĩ gì.
“ Hầu gia, dậy đi, lại có thằng ngốc cắn câu rồi.”
Triệu Thông, một trong bốn cái xác chết chẳng những không cảnh cáo huynh đệ sắp sập bẫy, lại còn hưng phấn nhỏ giọng đánh thức "tướng địch", hớn hở chờ đợi có thêm kẻ tới san sẻ bớt gánh nặng.
Tào Tương ngáp một cái, trở mình:” Biết rồi, con bà nó toàn bọn gầy trơ xương, nằm chẳng êm gì cả, nằm đau lưng.”
Vân Lang và Điền Chân cũng đã phát hiện có người tới, nắm chặt xoa gỗ và móc, cái này hai người họ về sau làm ra, dùng tay bắn người nguy hiểm lắm, trong quân nhiều hảo thủ, vớ phải kẻ lợi hại thì hai người họ không đối phó được.
Có cái xoa gỗ này thì đơn giản hơn nhiều, một móc chân, một xiên qua người, làm địch cơ hội bỏ chạy cũng không có.
Kẻ đang tới là cao thủ, nhìn cái là biết ngay, người ẩn trong bóng tôi đi không phát ra tiếng động, Tào Tương chỉ cựa mình một cái là hắn nằm rạp xuống đất cảnh giác quan sát, rất đáng khen.
Thấy hắn sắp rơi vào bẫy, vậy mà hắn đột nhiên dừng lại, ngồi im không nhúc nhích, Vân Lang và Điền Phẫn gần như nín thở chờ đợi. Tên kia không ngờ nhặt một cục đá ném vào người Tào Tương, Tào Tương nhịn đau không kêu ...
( Hoắc Khứ Bệnh chết năm 24 tuổi do nguồn nước bị người Hung Nô dùng trâu bò chết đầu độc)