“ Con bà nó chứ, tên nào cũng ngu như nhau, không trông cậy được …” Vân Lang thấy Tào Tương phản ứng như thế liền biết hỏng rồi thầm chửi um sùm, nhân lúc tên này trong phạm vi của móc, lặng lẽ đưa móc ra.
“ Bắt gia gia không dễ đâu.” Tên kia đã cảnh giác nên phản ứng rất nhanh, thu chân lại tức thì, Vân Lang nâng móc lên giật mạnh làm hắn ngã xuống, Điền Chân không chút chậm trễ đâm xoa ra như chớp, thế nhưng tên kia càng nhanh, không ngờ dán sát mặt đất trượt đi, hắn khỏe tới mức làm Vân Lang cũng bị lôi ra khỏi hố.
“ Chạy đâu cho thoát.” Tào Tương tung cả người lên lao vào tên kia, không ngờ tên kia, đạp chân xuống đất lùi lại nửa bước làm Tào Tương vồ hụt, ngã lăn mấy vòng la oai oái:” A Lang, Điền Chân mau lên.”
Vân Lang thừa cơ nắm chặt móc, móc lấy chân hắn không buông, Điền Chân không kịp bò dậy, đầu gối lết mấy bước, lần nữa đâm xoa lên chân hắn.
Vậy mà tên kia vẫn không ngừng lùi lại, khỏe tới không tin nổi.
Sự thực là không một ai có thể bắt chước rắn dùng cơ thịt trườn nhanh được, cao thủ trong truyền thuyết cũng không thể.
Khi cả ba người cùng ra tay, tốc độ tên kia giảm hẳn, còn kêu ra tiếng.
Tào Tương vừa bị cạp đất nên tức lắm, bò lên người hắn, dùng gậy có chấm vôi trắng liên tục thụi vào lưng như giã tỏi, sau đó giật thân phận bài trên cổ, nói với tên khốn vẫn cố chấp vẫn trườn đi:” Dừng lại, nếu không gia gia không ngại cưỡi ngươi về doanh đâu.”
“ Khốn kiếp cắt thừng, cắt, sắp chết rồi.” Tên kia giãy dụa la hét:
Vân Lang đưa tay sờ, ngực tên này quả nhiên có một sợi thừng siết chặt, dao gỗ không cắt nổi, đành men theo dây thừng mò tới phía trước, khi thấy con ngựa cái mới hiểu vì sao tên này có thể trườn trên mặt đất.
Ngựa cái xưa nay hiền hòa, khi có một bàn tay sờ mông, nó liền yên tĩnh dừng bước, ngoan ngoãn để Vân Lang dẫn về.
Tên nằm trên mặt đất đã bị xoay lại, áo gai mặc mùa hè đã bị mài rách.
“ Trả giáp trụ cho ta.” Lương Trì ôm mông kêu:
“ Thành xác chết rồi còn cần giáp trụ à?” Tào Tương kiêu ngạo xưa nay không ức hiếp tiểu binh hay người dưới, bị hắn ức hiếp chỉ có quan hoạn hoặc là con cháu huân quý:
Quả nhiên Lương Trì đối diện với hầu gia như Tào Tương mà chẳng sợ, còn rống lên:” Tào Tương phải không?”
Tào Tương cười hô hố:” Cháu ngoan nhận ra gia gia rồi đấy.”
Vân Lang lấy trong túi trên người ngựa một cái chăn ném lên người Lương Trì, dù sao là giáo úy Vũ Lâm quân, phơi mông đít ra ngoài không hay:” Ngươi tốt số đấy, mông đẹp thế kia chưa bị Công Tôn Ngao nhìn thấy.”
Lương Trì nhanh chóng dùng chăn quấn lấy nửa dưới, thở phào:” Có gì ăn không, hôm nay bị người ta truy sát cả ngày, chẳng được hạt gạo nào vào bụng, tư mã là Thao Thiết nổi danh, chắc không thiếu cái ăn?”
Vân Lang đá tên khốn làm mình vất vả một phen:” Ta tìm được ít sơn dược, nướng ăn vậy, ngươi là giáo úy, hẳn là có kinh nghiệm, sao bị cái bẫy đơn giản vậy mà không nhận ra?”
Lương Trì vừa nướng sơn dược và lẩm bẩm:” Cái bẫy này làm sao qua mắt được ta, nhưng phát hiện nằm đó là tên vô dụng Tào Tương nên không do dự nữa, là người khác thì ta đã cẩn thận hơn.”
Tào Tương khinh bỉ:” Tư vị bị kẻ vô dụng tóm được thế nào?”
Lương Trì thở dài:” Lần này gia gia thua rồi, nói gì cũng được, bốn tên kia cũng là chiến quả của ngươi à?”
Nghe hỏi, bốn xác chết đang ngồi xem náo nhiệt lập tức lăn ra ngủ, còn nhường cho Lương Trì một chỗ, ý tên này cũng nên thành một phần của giường rồi.
Lương Trì gia thế thần bí, cả Tào Tương cũng không nói rõ được, nhưng hắn có bản lĩnh nhận ra ai có thể đắc tội, ai không, còn nhìn phát nào chuẩn phát đó, Vân Lang cũng phải khen ngợi.
“ Vừa rồi ngươi nằm trên người chúng?” Lương Trì cắn một miếng sơn dược, vừa ăn vừa hỏi:
“ Mệt ngủ trên xác địch, ngươi có ý kiến à?”
“ Không có, lát nữa chọn cho ta một chỗ thoải mái, gần đây ta phát hiện mình cũng có cái tật xấu của Công Tôn Ngao ...”
Vân Lang không thèm để ý tới hai tên mồm miệng ô uế đó, dẫn Điền Chân đi kiếm chỗ khác đặt bẫy, câu cá ở một chỗ mãi cũng không tốt.
Lý Cảm ngồi vắt vẻo trên cành cao chắc chắn một cây đại thụ trong rừng, cổ tay quấn mười một thân phận bài, thế là quá thừa thãi rồi, kỳ thực nếu muốn thì hắn còn có thể kiếm thêm vài cái nữa, cách đó không xa còn có thằng ngu nhóm lửa giữa đêm mời gọi địch tới, chẳng có tính khiêu chiến gì cả, ngáp một cái dựa vào thân cây, chuẩn bị ngủ qua đêm nay, mai về doanh.
Khắp thế giới là kẻ địch, bình thường là huynh đệ sinh tử, hôm nay coi như thực sự là gặp nhau phân sinh tử rồi, tuy là giả, nhưng khi giật thân phận bài trên cổ huynh đệ xuống không khỏi cảm khái.
Nếu đây là chiến trường thực sự, không dám tưởng tượng nắm trong tay sinh mạng mười một huynh đệ có cảm giác gì.
… …
Cùng lúc ấy Lưu Lăng ăn mặc lộng lẫy, trở nên xinh đẹp vô ngần.
Vẻn vẹn khe áo vì bầu ngực no tròn mà tách ra khiến nam nhân nuốt nước bọt, chưa nói váy lụa êm ái vẽ lên đường nét ưu mỹ ở bờ mông, mái tóc dài đen nhanh buông trên vai, sau đó dùng vòng vàng bó lại, chỉ đảo mắt một cái đã làm Tương Dung ngây ngất.
“ Mời tướng quân uống trà.”
Lưu Lăng hơi cúi người đẩy bát trà về phía trước, mắt Tương Dung trố ra, muốn nghển cổ lên khám phá ra nhiều thứ hơn nữa sau vạt áo cổ kia.
Lầu gác cao cao, trang trí đẹp đẽ, lễ nghi chu đáo, giáp sĩ uy vũ, tỳ từ quyến rũ, đồ đạc toàn vàng bạc, cùng hai tiên hạc phun hương thơm, không thứ nào không thể hiện thân phận cao quý của chủ nhân.
“ Thiền Vu năm nay bao nhiêu tuổi?” Lưu Lăng ngẩng đầu lên hỏi:
“ Thiền Vu ba nghìn tuổi.” Tương Dung đáp không suy nghĩ:
“ Rồng già chiếm cứ phương bắc, liệu có còn hùng tâm tráng chí không?”
“ Thiền Vu mỗi ngày ăn một con trâu, mười con dê, mỗi đêm cần ba mươi Át Thị mới làm người thỏa mãn.”
Lưu Lăng chúm chìm môi cười:” Không tệ.”
Tương Dung thường tới đất Hán, cũng am hiểu nữ tử Hán gia, trước kia nữ tử Hán gia nghe thấy phải đi Hung Nô, không ai không hồn phi phách tán, vậy mà nữ tử cao quý này, tựa hồ chẳng sợ, làm hắn tò mò:” Ông chúa không sợ Thiền Vu hùng tráng như núi của ta sao?”
Lưu Lăng lười nhác vặn lưng:” Tướng mạo của ta, thân phận của ta, chỉ có thể hầu hạ thần long, thần long đất Hán với ta là chí thân, chẳng thể tương thân, nếu ta gả cho người khác, vậy phải chọn Thiền Vu rồi, là phu phụ, có gì phải sợ.”
Tương Dung ở chỗ tối, Lưu Lăng ở chỗ sáng, vẻn vẹn một cái vặn mình, làm thân thể nàng thấu qua áo sa mỏng như cánh ve phơi bày hết trước mắt hắn.
Khách khứa ngồi bên, dù như sói đói nhìn thấy cừu non, Tương Dung phải thu liễm lại, miễn cưỡng ngồi ngay ngắn, uống một hơi hết bát trà áp hỏa dục.
Chỉ thấy thứ này thơm vô cùng, tuy đắng, nhưng sau đó miệng lại ngọt.
Vừa uống hết liền có tỳ nữ đi tới rót đầy ...
Cùng lúc ấy trong sảnh đường ca cơ dập dờn vong quanh, hương thơm ngào ngạt, Lưu Lăng xem ca vũ nhưng ánh mắt vẫn quan sát Tương Dung, thấy hắn liên tục uống bảy tám bát trà thì khẽ nhếch môi cười, vỗ tay một cái.
Ca vũ tạm dừng một bào trù bê đỉnh lớn đi tới, trong đỉnh hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, mùi thịt dê thơm lừng luồn vào lỗ mũi phập phồng của Tương Dung.
Một tỳ nữ tay cầm đĩa bạc, bào trù múc một thìa thịt dê nấu nhừ vào khay, Tương Dung không đợi được nữa rồi, dùng cả hai tay xé thịt dê nóng cho vào mồm.