Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 291 - Q2 - Chương 075: Trò Chơi Chân Thật. (2)

Q2 - Chương 075: Trò chơi chân thật. (2) Q2 - Chương 075: Trò chơi chân thật. (2)

Lưu Lăng rất hài lòng với thi nghiệm nho nhỏ của mình, tên Tương Dung này là đương hộ số một dưới trướng Hung Nô vương, nghe nói dũng mãnh vô song, dù ở Kiến Chương cung đối diện với hoàng đế cũng dám ngông cuồng buông lời hăm dọa.

Nhưng bây giờ chỉ đơn thuần là con thú hoang thôi đói khát thôi, khẽ gõ chuông đồng, rượu mang lên, ca vũ càng thêm cuồng nhiệt.

Mỹ tửu, mỹ thực, mỹ nữ bao vây xung quanh, ở nơi này Tương Dung hận mình chỉ có hai tay, hai mắt, một cái mồm không đủ dùng.

Trong không khí đầy vị ướt át, tai nghe tiếng ca êm ái, xen lẫn tiếng thở gấp của mỹ nhân, dung mạo khuynh thành của Lưu Lăng, chẳng bao lâu khiến Tương Dung say bất tỉnh nhân sự.

Sau khi Tương Dung và đám tùy tùng đều ngã lăn ra đất, ca vũ trong đại điện ngừng lại, Lưu Lăng phất tay, người rút đi như thủy triều.

Lưu Lăng khoác áo choàng lên, nhìn tỳ nữ thiếp thân A Oánh.

A Oánh nói nhỏ:” Xuân dược bọc trong sáp, muộn nhất nửa canh giờ sẽ phát tác, kỹ nữ già của Đắc Ý lâu đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Lưu Lăng cắn môi, xưa nay nữ tử Hán gia còn chưa tới Hung Nô đa phần đã hỏng trong tay đám người này, nàng tất nhiên không dẫm vào vết xe đổ, chút thủ đoạn giữ mình không thể thiếu:” Tắm rửa cho chúng thật sạch, hủy chúng đi, khiến chúng trên đường đi sợ không dám đụng vào chúng ta nữa.”

A Oánh ngần ngại:” Ông chúa, an bài này e không qua mắt bệ hạ được.”

Lưu Lăng cười lạnh:” Hừ, xảy ra chuyện thì do ta gánh tội, không sao thì hắn chỉ có lợi, hắn biết thì sao nào? A Oánh, chúng ta đã tới mức này rồi, đã là đồ vật để người ta dùng thì đứng coi mình là người nữa, đừng để giới hạn của con người hạn chế mình, nếu không chẳng sống được tới đất Hung Nô đâu.”

Khi Tương Dung đang hưởng thụ xuân sắc vô biên thì Lưu Triệt bỏ lụa trắng do Tú Y sứ giả gửi về, vừa xem vừa lên tục lẩm bẩm:” Tối độc phụ nhân tâm.”

Trương Thang quỳ ở dưới nói:” Giờ đã muộn rồi, Lưu Lăng ông chúa không định cho chúng ta thời gian phản ứng.”

Lưu Triệt cũng không khỏi rùng mình:” Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới trên đời lại có cách hại người như vậy.”

Trương Thang không thấy lạ, chỉ là không muốn nói ra, đám huân quý sa đọa, có thủ đoạn gì mà không nghĩ ra được, những kỹ nữ già kia thân thể đều mang bệnh truyền nhiễm, trước kia một khi phát hiện có phụ nhân mang dấu hiệu này đều vứt bỏ nơi hoang dã cho tự sinh tự diệt, lần này Lưu Lăng mượn Đắc Ý lâu quy tụ một đám kỹ nữ mắc bệnh mưu hại Tương Dung: “ Thần cho rằng Đắc Ý lâu không nên tồn tại ở nhân gian nữa.”

Lưu Triệt khó chịu phẩy tay:” Vậy thì làm đi, cho dù Lưu Lăng tự nguyện đi Hung Nô, trẫm cũng không thoải mái, nếu nàng có bản lĩnh của Trung Hành Thuyết, trẫm nhận, nếu thực sự có thể toại nguyện thành Đại Át thị của Hung Nô, trẫm chúc mừng nàng, sau đó, diệt đi.”

Trời sáng, Tương Dung gian nan bò dậy, hắn kinh ngạc phát hiện ra, mình sạch sẽ chưa từng có, toàn thân tỏa ra mũi thơm nhàn nhạt, nhìn một đống yếm trên giường, đưa tay cầm một cái úp lên mặt hít thật sâu, đúng là mùi trên người hắn.

Hôm qua Tương Dung tuy say, nhưng chưa tới mức không biết gì, hắn vẫn lờ mờ biết mọi chuyện xảy ra sau đó, được một đám nữ tử khiêng vào ao nước thơm, quá trình tắm rửa vô cùng ướt át, không không rõ mình ở trong ao bao lâu.

Trong phòng ánh nến lờ mờ, chỉ nhớ có rất nhiều thân thể mềm mại quấn lấy người.

Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là hoa viên cỏ cây tươi tốt, chim chóc líu lo, khiến hắn có cảm giác đang ở Hàng Ái sơn.

Thị nữ xinh đẹp hôm qua hầu hạ hắn uống rượu cười đi vào thi lễ:” Ông chúa có lời mời.”

Tương Dung hau háu nhìn khắp người nàng, ghé mũi tới ngửi cổ, mùi thơm nhẹ hơn, man mát dễ chịu:” Sao hôm qua không có nàng?”

A Oánh nhũn mình thi lễ:” Ông chúa là Át Thị của Thiền Vu, thiếp thân tất nhiên cũng thuộc về Thiền Vu, nên đi ngủ sớm rồi.”

“ Thiền Vu quân vụ bận rộn, chiếu cố không hết Át thị, nàng chọn sai người rồi.”

A Oánh che miệng cười:” Vậy xem tướng quân thể hiện hùng phong ở Hung Nô, sau đó hãy nói lời này.”

……..

Vân Lang cẩn thận từ trong bụi cây chui ra, cảnh giác nhìn trái phải như trộm rồi phất tay ra hiệu cho Tào Tương và Điền Chân.

Cứ tưởng rằng dựa vào cạm bẫy sẽ nhàn nhã bắt được địch, ai mà ngờ canh bốn đêm qua xảy ra chuyện, có sáu tên khốn đầu óc chỉ có cơ bắp nhìn thấy Điền Chân ngồi một mình bên đống lửa, căn bản không thèm ẩn nấp, cứ vậy cưỡi ngựa hò hét xông tới bắt.

Mặc dù hố bẫy làm ngã một tên, số còn lại thì thúc ngựa nhảy vượt qua được, cầm gậy gỗ đuổi ba người bọn họ chạy như vịt. Nếu không phải là đêm tối thì bọn họ đã giống đám Lương Trì biến thành đệm thịt cho người ta rồi.

Khi ba người từ trong bụi cây rậm rạp chui ra, toàn thân bị cắm chi chít gai nhọn.

Tào Tương nhổ cái gai trên trán ra, nghiến răng:” Chiến quả thế này đủ, hai chúng ta chia thân phận bài thôi, có thể về doanh ngủ rồi, không chơi cái trò vô nhân đạo này nữa.”

Vân Lang cẩn thận nhổ gai trên người, lắc đầu:” Ta cũng muốn về doanh sớm chứ, nhưng tên thất đức Hoắc Khứ Bệnh đó bày ra trò này không đơn giản thế đâu, đám huynh để khác tản mác khắp hoang nguyên sẽ không để chúng ta về, thế nào chẳng có mấy tên khốn tính ôm cây đợi thỏ chờ ở gần doanh trại, giờ đường về mới là nguy hiểm nhất.”

Điền Chân búi tóc lên, sau đó đội mũ trụ vào, tên này da dày như trâu căn bản chẳng bận tâm tới mấy cái gai nhỏ:” Hầu gia, tiểu đội như hôm qua ắt là không ít, chúng ta lạc mất ngựa rồi, bây giờ trở về nguy hiểm lắm.”

Tào Tương xòe đôi tay be bét của mình, lẩm bẩm:” Đây còn là tay của hầu gia sao, ta đường đường Bình Dương hầu thế tập, hầu tước lâu đời nhất của Đại Hán, vậy mà tối qua ăn một củ sơn dược cũng giật mình thon thót, có còn thiên lý nữa không?”

Nói tới đó ngửa mặt lên trời định chửi bới thì phát hiện hai tên đồng bọn đang chạy thục mạng xuống sườn đồi, vội vàng quay đầu thấy ở ngọn đồi khác xuất hiện ba kỵ binh, hoảng hồn đuổi theo ...

Hoắc Khứ Bệnh như mèo núi bò trên cành cây, phía dưới hắn là ba tên kỵ binh mệt mỏi đang nghỉ ngơi, nhìn một lượt không thấy ngựa Ô Chuy của mình, không rõ thằng trộm ngựa kia ở chỗ nào.

Hai tay nắm cành cây, người đột ngột từ trên cao rơi xuống, dùng tay ấn đầu tên kỵ binh ở giữa, làm hắn cắm mặt xuống đất, sau đó mượn lực tung chân đá ra như lò xo, hai tên còn lại chưa kịp phản ứng đã trúng đòn bay đi.

Vừa lồm ngồm bò dậy thì một thanh đoản mâu đầu chấm vôi trắng nhanh như chớp chọc vào ngực mỗi tên vài phát, Hoắc Khứ Bệnh đưa tay:” Giao ra.”

Hai tên kỵ binh ôm ngực giật thân phận bài trên cổ ném cho Hoắc Khứ Bệnh.

Một tên bị đá bay sang hướng ngược lại vốn định xông tới cùng huynh đệ vây công Hoắc Khứ Bệnh, phát hiện huynh đệ đã trận vong trong tích tắc, không chút do dự nhảy lên một con ngựa chạy thục mạng.

Hoắc Khứ Bệnh lấy bình nước trên ngựa xuống hỏi:” Đã đun sôi chưa?”

Xác chết rầu rĩ nói:” Rồi ạ.”

Hoắc Khứ Bệnh bấy giờ mới uống thống khoái nửa bình nước:” Tên vừa chạy là Mạc Yên đúng không? Hừ, tên này nổi tiếng có thù tất báo, gia gia đợi hắn ở đây, xem giở trò gì? Còn hai tên các ngươi, sao cả ngày mà chưa kiếm được thân phận bài nào?”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment