Một xác chết cười méo miệng:” Treo trên cổ đồn trưởng (*) rồi ạ, chín cái, giao hẹn về doanh chia nhau, giờ xong rồi.”
Nói rồi lấy từ trong túi hông ra nửa con thỏ nướng đưa cho Hoắc Khứ Bệnh:” Bọn thuộc hạ thăm dò trở về doanh, kết quả hai lần bị tập kích đành quay trở lại, nấp ở đây đợi hiệu lệnh kết thúc huấn luyện.”
Hoắc Khứ Bệnh dùng răng xé một miếng thịt lớn, cười:” Còn hai ngày một đêm nữa mới kết thúc huấn luyện, các ngươi cam tâm ở đây đợi không mà không định đi kiếm thêm à? Năm cái trở lên có thể tới nhà tư mã ăn một bữa đấy.”
Xác chết cúi đầu:” Đâu có dễ thế ạ, ba người bọn thuộc hạ liên kết mới kiếm được chín cái thân phận bài, giờ phàm là ai còn sống sót nếu không kết đội thì cũng cực kỳ khó chơi như tướng quân. Món ngón nhà tư mã coi như không có duyên rồi.”
“ Vậy cút xéo đi, để lại một con ngựa cho ta, thứ vô dụng, nghĩ cũng không dám.”
Hai cái xác chết cười ngượng dẫn một con ngựa đi, thấy tướng quân thích đơn thương độc mã nhe răng nhìn nhau, biết thế nào cũng sẽ không có kết quả tốt.
Số Mạc Yên rất xui xẻo, vừa thoát khỏi tay Hoắc Khứ Bệnh, đang nghĩ cách báo thù thì một người từ trên trời giáng xuống đá hắn khỏi lưng ngựa, chưa kịp bỏ dầy thì Lý Cảm đã giật mất thân phận bài trên cổ.
“ Mười cái kia à, không ngờ lại vớ được dê béo.” Lý Cảm mừng rỡ:
Mạc Yên không cam tâm gào thét đấm đất:” Nếu không phải thuộc hạ đang phân tâm, giáo úy ngài làm gì có cơ hội.”
Lý Cảm đá hắn thêm một phát:” Con bà nó, lúc mới bắt đầu là ai hò hét tụ tập mọi người vây công gia gia và tướng quân, ta nghe thấy tiếng ngươi to nhất.”
Mạc Yến nằm vật ra đất tức không nói lên lời nữa, ai ngờ kết thúc cuộc chơi một cách tức tưởi như thế.
Lý Cảm lúc này đã có trên hai mươi thân phận bài, con mồi bình thường không làm hắn thỏa mãn nữa:” Các ngươi có biết tin gì về tư mã và hầu gia không?”
“ Thuộc hạ từng phái người truy sát, nhưng ít người nên bị họ thoát mất, sau khi giáo úy và tướng quân phá vây, mọi người cũng loạn luôn, quay sang đề phòng lẫn nhau như phòng trộm, làm gì có thời gian truy sát hai người họ.”
“ Ha ha ha thế thì các ngươi xong rồi.” Lý Cảm cười rộ lên, Vân Lang đã đành đi, tên đó được lợi là sẽ giả ngốc, còn Tào Tương thì khác, cái mồm thối của hắn có thể khiến người khác hộc máu chết.
Đây không phải là chỗ tốt, Lý Cảm nhảy lên ngựa của Mạc Yên phóng đi trong tiếng chửi bới.
“ A Lang, ta chạy không nổi nữa, ta mất giày rồi, ngươi bỏ ta lại đi ...” Tào Tương rất muốn cởi thừng buộc ở lưng, hắn không định chạy nữa, thậm chí không định đi nữa, nếu không phải bị Vân Lang dùng thừng kéo, hắn nằm luôn không dậy:
“ Cố lên một chút, phía trước có khu rừng nhỏ, chúng ta nấp vào đó.” Vân Lang thở hổn hển, Điền Chân đã trận vong, hắn một mình chống sáu người cho bọn họ thoát thân:
“ Nhưng mà chân ta đau lắm.”
“ Chịu đi, ngươi quên đã hứa gì với mẹ ngươi à?”
“ Ta không quên, nhưng ta đau chân lắm.”
Vân Lang không trả lời nổi nữa, y cũng vậy, ngực rát như có lửa cháy, chỉ có bản tính không chịu khuất phục giúp y cắn răng tới lúc này.
Hai người vừa chui vào rừng là đổ gục xuống như cây chuối, chân Tào Tương đã nhoe nhoét máu, hắn có thể chịu đựng tới giờ là cực kỳ hiếm có.
“ A Tương, ta muốn làm một việc, ngươi đừng coi thường ta nhé.” Vân Lang thều thào:
Tào Tương thấy mình sắp chết rồi, hắn chẳng quan tâm:” Chuyện đó có giúp ta bớt đau được không?”
“ Có.”
“ Quân khốn kiếp, thế sao không làm đi lắm mồm làm ...” Tào Tương không biết lấy đâu ra sức ngồi bật dậy xốc cổ áo Vân Lang ra sức lắc, sau đó hắn nhìn thấy một cái đầu hổ lén lút thỏ ra từ bãi cỏ xanh, tức thì buông Vân Lang ra, ôm lấy đầu Đại Vương, nước mắt ròng ròng:” Hu hu hu, Hổ huynh tới rồi, có kẻ nào dám tới gần cắn chết bà chúng đi, hu hu hu ...”
Vân Lang bỏ dậy đá đít Tào Tương một cái báo thù, lấy hai bầu nước trên người Đại Vương, mở nắp uống thống khoái, sau đó giúp Tào Tương rửa chân, vết thương của hắn trông rất kinh, nhưng chỉ là thương tích ngoài da, nhanh chóng dùng băng gạc băng bó lại.
Tào Tương khóc chán rồi mới mò mẫm trong túi tìm được cái bánh, cắn một miếng, tìm được cái đùi gà, lại ngoạm một miếng, bụng đói ngấu, không để ý tới Vân Lang băng bó vết thương cho mình.
“ Làm thế này ta thấy có lỗi với Khứ Bệnh và A Cảm.” Vân Lang rửa sạch tay rồi lấy bánh ăn:
“ Cứ tính hết lên người ta.” Tào Tương hào sảng vỗ ngực:
Vân Lang nổi cáu:” Lại không phải nợ tiền, tính lên ngươi thì có tác dụng mẹ gì, dù sao là ta làm.”
Tào Tương ngẩn người nhả đùi gà trong miệng ra, đút cho Đại Vương ăn. Vân Lang cũng cất bánh vào chỗ cũ, ngồi bệt xuống đất, lừa được người khác thì vô cùng sảng khoái, nhưng nếu lừa cả bản thân thì thành thảm hại.
Tất nhiên, lương tâm là thứ rất yếu ớt, khi thấy Tào Tương gặm chân giò tới mỡ tràn ra miệng, Vân Lang cũng đánh chén quên mình ...
Ăn no rồi, lương tâm lại quay về, hai người mau chóng lau tay lau miệng xóa dấu vết, đuổi Đại Vương đi, chôn xương xuống đất, quyết định chôn vùi mãi mãi việc này dưới đáy lòng, giao hẹn với nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng không được nói ra.
Rất nhanh cả hai lại hối hận, đáng lẽ phải giữ Đại Vương lại mới đúng, trên người nó còn có cái màn chống muỗi, hôm qua còn đỡ, có thể đốt lửa đuổi muỗi, hôm nay thì không được rồi, trời vừa tối liền thành thiên hạ của muỗi, hở ra chỗ nào là chúng liều mình xông vào như quân cảm tử, lại còn tiếng vo ve của chúng, khiến người ta có thể nổi điên.
“ Hay là chúng ta chạy ra chiến tử cho xong.” Tào Tương lấy áo chùm đầu chống muỗi, ý chí tên này rất hay lung lay:
“ Đã tới mức này rồi, chịu thêm chút nữa, nếu không cái chân ngươi bị thương phí công à, đầu hàng từ đầu cho rồi.” Vân Lang thấy chịu khổ thêm chút vơi bớt áy náy vì ăn gian:
“ Thế thì thôi vậy.” Tào Tương không nói nữa, nhưng cái mồm hắn định sẵn không im được lâu:” Này có thấy lạ không, hôm nay nhiều muỗi quá, nhiều hơn hôm qua, mà bọn chúng bay rất thấp.”
Vân Lang cẩn thận quan sát, đúng là muỗi chỉ bay là là đất, cao hơn không có con nào, một đám mây mờ che mất mặt trăng bay lên khỏi rặng núi chưa được bao xa, y hít hít mơ hồ thấy mùi hơi nước lẩn khuất trong không khí:” Nhanh, sắp mưa rồi đấy.”
(*) Chỗ đóng binh giữ các nơi hiểm yếu gọi là đồn, đóng binh làm ruộng gọi là đồn điền. Cái nghĩa của đồn điền bây giờ là do đó mà ra.
Truyện này sử dụng vô số từ cổ, một số mình để nguyên, một số mình dịch luôn theo nghĩa thông dụng, nếu không chú thích liên miên sẽ ảnh hưởng trải nghiệm đọc.