“ Mưa á, không xong.” Tào Tương ngồi bật dậy, giữa đồng không mông quạnh thế này mà gặp mưa thì chết à, hắn dựng lỗ tai lên lắng nghe một hồi rồi thất vọng lẩm bẩm:” Không nghe thấy tiếng hiệu lệnh, Khứ Bệnh không định thu binh rồi.”
Vân Lang vốn chẳng hi vọng từ đầu:” Ngươi biết hắn từ nhỏ còn lạ gì tính hắn sao, hắn đã nói muốn tướng sĩ học cách sinh tồn thì tất nhiên tình hình càng tệ hắn càng hài lòng, mưa có là gì, bão lũ chăng nữa hắn cũng không thu quân đâu. Đừng ngồi đó như thằng ngốc nữa, mau mau cùng ta làm cái lán cỏ.”
Khu rừng bọn họ đang ẩn nấp không tệ, cây cối ở đây không cao, toàn là cây du và cây liễu chưa trưởng thành, thứ nào cũng là đồ tốt dể dựng lều. Bọn họ buộc hai cái cán giữa hai cái cây, sau đó không ngừng bẻ cành cây chất lên trên, có điều tốt khi làm việc là muỗi không quấy nhiễu nữa, nhất là khi tay họ còn có cành cây.
Đến khi mặt đất không còn ánh sáng nào chiếu xuống, ngẩng đầu không thấy trăng đâu, hai người đã dựng được cái lều tránh mưa chu vi một trượng, mau mắn gom ít cúi khô rồi chui xuống dưới, xếp vài cục đá thành hình tròn, xếp củi, châm lửa đốt.
Tiếng mưa rơi xuống bị lá cây khuếch đại lên bội phần, lộp độp che lấp hết mọi âm thanh trên đời, có mưa lớn che dấu, sẽ không ai chú ý tới ánh lửa nữa.
Khói đen bốc lên đuổi hết những con muỗi còn lởn vởn dưới cái lán, hai người dựa lưng vào gốc liễu, ở giữa là đống lửa nhỏ, có lẽ là di truyền từ tổ tiên xa xưa còn ẩn trong người, ánh lửa khiến người ta yên lòng hơn không ít.
Mưa đầu thu không lớn không nhỏ, trừ đợt đầu ào một cái, mau chóng thành êm ru, không có tiếng sấm, không có chớp.
Vân Lang ngoại trừ ăn uống ra rất ít sở thích, tắm mưa từng là một thú vui lớn nhất tuổi thơ, đưa tay ra ngoài trời cảm thụ những giọt nước mát rơi trên da.
Thời tiết thế này không thích hợp tác chiến, mọi người hẳn tránh mưa cả rồi, Tào Tương nhìn ngọn lửa bập bùng lẩm bẩm:” Không ngờ gia gia có ngày thê thảm thế này, khốn kiếp thật, A Lang ngươi biết nếu không phải là hầu gia, ta sẽ làm thì không?”
Vân Lang gật đầu:” Biết, ngươi sẽ làm du hiệp.”
“ Đúng thế.” Tào Tương phấn chấn hẳn lên, giọng si mê:” Du hiệp tuy làm việc không đúng luật pháp, nhưng lời nói ra thì chắc chắn, việc làm thì quả quyết, đã hứa thì nhất định làm, không tiếc tính mạng để cứu người ta khỏi nơi nguy khốn. Sau khi đã xông pha vào nơi nguy hiểm để cứu người, không cần khoe tài, lấy việc kể ơn làm người được cứu hổ thẹn.”
Đứa bé nào không có giấc mộng du hiệp chứ, nhưng lớn rồi Vân Lang chẳng tin:” Trên đời có người như vậy thật sao?”
“ Tất nhiên, tiểu sư muội của ngươi kể Hòe Lý có Triệu Vương Tôn, ở Trường Lăng có Cao Công Tử, ở Tây Hà có Quách Công Trọng, ở Thái Nguyên có Lỗ Công Nhụ, ở Lâm Hoài có Nhị Trường Khanh, ở Đông Dương có Điền Quân Nhụ, đều là người hào hiệp. “ Tào Tương gập tay kể ra một loạt cái tên nghe từ mấy câu chuyện của Tô Trĩ:” Ta cũng biết một người, còn là người nổi tiếng nhất, được thiên hạ xưng tụng Hà Lạc đại hiệp Quách Giải, ông ta người thấp bé, lúc còn nhỏ tính tình hung bạo, tàn nhẫn, những kẻ không làm vừa lòng là giết ngay. Nhiều lần liều thân báo thù cho bằng hữu, chứa những người trốn tránh, phạm pháp, còn việc cướp bóc là việc cơm bữa, đúc tiền đào mả người thì không kể hết.”
Vân Lang còn tưởng mình nghe nhầm:” Có cả giết người cướp bóc nữa, đại hiệp của ngươi lạ quá nhỉ?”
“ Ha ha ha, nghe ta nói hết, sau này ông ta thay đổi tính nết, biết tự kiềm chế, biết lấy đức để báo oán, cho đi nhiều mà đợi nhận lại ít. Còn thích làm việc nghĩa hiệp, cứu mạng người là bỏ đi không để lại tên tuổi, người thiên hạ nghe tên không ai không khen ngợi, rất nhiều thiếu niên hâm mộ ông ta. Có phú hào xúc phạm ông ta, Quách Giải không chấp, thế nhưng có du hiệp bất bình thay giết kẻ đó báo thù …”
Nghe Tào Tương kể say sưa mà Vân Lang nhíu mày, loại người như thế không nên tồn tại mới đúng, nhưng không quá chú ý, chỉ coi như nghe kể chuyện thôi, chắc gì ngoài kia có thật.
Tào Tương thao thao bất tuyệt một hồi khát khô cổ, tu một ngụm nước:” A Lang, ngươi có mơ ước gì không?”
Vân Lang nghĩ một lúc rồi thở dài:” Ta à …. Đây vốn không phải là thế giới mà ta kỳ vọng, nói thật nhé, khi ta từ trong núi đi ra, cái thế giới này làm ta cực kỳ thất vọng.”
“ Ta thì khác, lúc ta mắc bệnh, phần lớn thời gian nằm trên giường đau đớn, chẳng thể làm gì, ta có rất nhiều khao khát, khi khỏi bệnh rồi, thì thấy cái thế giới này nhìn chỗ nào cũng đẹp.” Tào Tương hứng thú quay sang, Vân Lang rất ít khi chủ động nói tới chuyện cũ:” A Lang, trước kia ngươi sống thế nào, nếu vùng giàu có như Trường An mà còn khiến ngươi thất vọng, vậy ngươi phải sống ở nơi rất thần kỳ.”
“ Ta từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó một bà bà tốt bụng nuôi ta lớn lên, rồi bà bà cũng chết, thế nên từ nhỏ ta rất cô độc, chuyện gì cũng đối diện một mình. Các ngươi là những bằng hữu đầu tiên của ta, thực ra tới giờ, đôi khi ta vẫn không thấy quen lắm, nhưng ta sẽ nỗ lực, ở bên cạnh các ngươi cảm giác rất tốt.”
Tào Tương cười:” Có phải vì vậy mà thi thoảng ngươi lại biến mất một hai ngày không? Bọn ta cứ lo ngươi sẽ đột nhiên đi mất không quay về nữa, ngươi đi đâu? Lần sau để ta đi cùng với.”
“ Đó là thế giới của người chết, các ngươi đừng đi thi hơn.”
“ Chỉ cần ngươi quay lại là được rồi, bọn ta sẽ đợi ngươi.”
Một giọng trầm trầm nói bất thình lình vang lên sau lưng làm Vân Lang lẫn Tào Tương nhảy dựng lên, vơ lấy vũ khí xoay người lại, thấy Hoắc Khứ Bệnh đứng một mình trong mưa thì thở phào:” Sao ngươi không vào?”
Hoắc Khứ Bệnh vuốt nước mưa trên mặt:” Đợi A Cảm tới, hắn đang kiểm tra xung quanh.”
Miệng nói đợi Lý Cảm, người đã chui vào dưới lán, cởi giáp trụ ra, khơi lửa lên sưởi, dù là đầu thu, bị mưa lớn làm ướt, vẫn rất lạnh.
“ Bọn ta đang đợi ngươi thổi hiệu lệnh tập kết.” Tào Tương nói đầy hi vọng:
“ Tối mai.” Hoắc Khứ Bệnh cởi áo ra vắt nước, phơi trên một cành cây, chặt đứt hi vọng của Tào Tương:
Khi Lý Cảm tới thì Hoắc Khứ Bệnh đã dựa vào thân cây do Vân Lang nhường cho ngủ một giấc, có thể nhìn ra hắn vô cùng mệt mỏi.
“ Mới đầu còn là trò chơi, ai ngờ tới giờ mọi người càng chơi càng thật, ra tay càng hung tàn, đã có người bị thương rồi, mai thế nào cũng có càng nhiều người bị thương hơn, có khi là thương nặng.” Lý Cảm vừa mới vào liền khuyên can Hoắc Khứ Bệnh:
Hoắc Khứ Bệnh ngồi thẳng lên, bình thản nói:” Đây vốn không phải trò chơi, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, để mọi người quen luật, lần sau sẽ không chỉ có ba ngày mà là bảy ngày, càng không phải lúc thời tiết ấm áp, mà sẽ là lúc mùa đông tuyết lớn.”
Tào Tương há mồm không nói lên lời.
Lý Cảm cởi giày ra đổ nước bên trong đi, rồi cho luôn chân lên lửa hơ, tức thì có thứ mùi kinh khủng khó hình dung lan tỏa. Hắn là thế, Hoắc Khứ Bệnh là thượng cấp, quyết định rồi sẽ không phản bác, nếu bất mãn, hắn sẽ thể hiện bằng hành vi.
Vân Lang lặng lẽ nhích người ra chỗ đầu gió, Tào Tương cũng vậy, chỉ Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên như không, còn lấy nửa con thỏ ra nướng.
Đó là thái độ của hắn, dù Lý Cảm phản đối ra sao, hắn vẫn giữ ý kiến của mình, dù sao thì con thỏ kia nướng cho Lý Cảm.
“ Vậy thêm một ngày nữa, không thể nhiều hơn, lần sau phải có chuẩn bị tốt hơn, lần này chẳng có chuẩn bị gì đã ném hết mọi người ra hoang nguyên, có quân sĩ bất mãn rồi, đây không phải chuyện tốt.” Lý Cảm cầm lấy nửa con thỏ có mùi chân mình, ăn bình thường:
Hoắc Khứ Bệnh dựa lưng vào cây, khép mắt lại:” Muốn đánh bại Hung Nô, thì phải tàn nhẫn hơn bọn chúng.”