Một người chỉ cần có được cái bình là luôn muốn cho đầy nước vào bình, đôi khi đó không phải là hành vi có ý thức, mà là vô thức, như có cái gì đó dẫn dắt chúng ta làm thế.
Kỵ đô úy hiện giờ không có lão binh, những cung vệ già thì đẩy hết cho Vân Lang để thành Truy trọng binh, còn lại lực lượng chiến đấu toàn bộ là quân sinh lực có sức vóc.
Thường mà nói quân chính quy khi tác chiến thường được phân phối cho nỗ binh và tội tù, chuế tế, thương cổ để tạo thành phó quân có số lượng gấp đôi, không có giáp trụ.
Như thế lực lượng Hoắc Khứ Bệnh thực chất có thể điều động rất khả quan, nhưng mà hình như hắn không hề có ý huy động phó quân, mà dồn toàn bộ tinh lực vào một nghìn bốn trăm người, kết quả là toàn bộ Kỵ đô úy là giáp sĩ.
Thông thường mà nói, đại bộ phận quân chính quy chỉ có một phần năm là giáp sĩ, dù sao ngũ trưởng trở lên mới có thể mặc khải giáp, còn quân tốt khác, có giáp da là tốt rồi.
Ngày hôm sau khi tịch dương ngả về tây, tù tập kết cuối cùng cũng vang lên, vô số quân tốt đầu bù tóc rối, bước chân thất thểu như quân bại trận ở đâu lê bước về quân doanh.
Hoắc Khứ Bệnh đứng ở cửa quân doanh đếm số quân tốt trở về, hắn muốn nhìn thấy từng quân tốt của mình an toàn.
“ Bẩm tương quân, còn thiếu ba người.”
“ Ai?”
“ Chung Ly Hoàng, Yếu Cầm và Lương Trì.”
“ Ba tên đó đều là bại quân, đáng lẽ phải về quân doanh sớm nhất, vì sao lại thất tung? Tìm cho ta.”
Mệnh lệnh hạ xuống liền có hơn mười kỵ sĩ tỏa ra bốn phương tám hướng, chỉ vẻn vẹn mười dặm, nếu ba người đó không cố tình trốn tránh, hẳn không khó tìm, đồng thời đám Vân Lang chia nhau ra hỏi trong quân ai là người tiếp xúc với họ lần cuối.
Kết quả nhanh chóng đi ra, có binh tốt nghe thấy ba người đó bàn nhau tới Phú Quý trấn, phải nói đây là điều rất đáng ngờ.
Người trong Phú Quý trấn đều biết có một con hổ đeo chuông của chủ nhân Vân thị, được huấn luyện rất tốt không cắn người, thế nên khi thấy nó chạy nhong nhong trên đường nhiều người sợ hãi né tránh, nhưng không tới mức la hét bỏ chạy hay tấn công nó.
Đại Vương vừa đi vào con phố duy nhất của Phú Quý trấn liền có đám trẻ con kết thành đội đi theo sau, chúng rất muốn sờ lên bộ lông đẹp đẽ của nó nhưng không dám, đùn đẩy nhau náo loạn cả góc phố.
Sự thực đã chứng minh, chỉ cần có tài nguyên, nhân loại có thể sáng tạo kỳ tích.
Nơi này không lâu trước đó vốn là mảnh đất hoang, sau đó xuất hiện vài cái lán cỏ tạm bợ, rồi tới vài nhà kho để thương nhân trữ hàng, bây giờ đã là tiểu trấn gần một nghìn người, nhưng số lượng không đánh giá đúng sự tấp nập của nó.
Đường chính đã lát đá được một nửa, dã nhân vô cùng nhiệt tình tham gia kiến thiết tiểu trấn của mình, cứ rảnh rỗi là họ tự động mang tới những tảng đá phù hợp trong núi, sau đó lát thành đường.
Tuy đá có tảng to tảng nhỏ, ghép không phải là quá khít, song mặt đá đều tương đối nhẵn mịn, đi chân đất cũng không sợ đau chân, đặc biệt là mưa xuống không sợ bùn lầy lội, bọn họ chỉ hận không thể đem toàn bộ Phú Quý trấn lát đá.
Đông Phương Sóc ngồi trong đại sảnh một ngôi nhà có cửa hướng ra mặt đường, nhìn thấy Đại Vương lững thững đi qua, bảo phó dịch:” Đi xem xem có phải chủ nhân ông Vân gia tới không?”
Phó dịch vừa ra ngoài thì thấy mười chiến mã như gió phóng qua trước mắt, vội vàng nhảy qua bên đường.
Theo chỉ dẫn của một dã nhân ở đầu thị trấn, Hoắc Khứ Bệnh ghìm cương lại trước một căn nhà không lớn, có đại môn bằng gỗ đen, quát hỏi:” Nơi này là chỗ nào?”
Phó dịch vội vàng chạy tới đáp:” Bẩm tướng quân, là Kích kiếm quán.”
Vân Lang nhíu mày, y là người làm quy hoạch nơi này, ở đây chứa một bí mật không ai biết, nó dựa theo nguyên mẫu có thật, trong quy hoạch của y không có Kích kiếm quán:” Sao thứ này lại mở ở Phú Quý trấn, ai mở?”
“ Lạc Dương Quách Giải ạ.”
Vân Lang cứ cảm giác đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra là nghe ở đâu.
“ Người của ta có ở trong đó không?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi người mở cửa, giọng bình hòa song tay nắm chặt chuôi kiếm bại lộ tâm tình của hắn, tự ý rời bỏ binh doanh không phải chuyện đơn giản:
Người mở cửa nhìn thấy con hổ chỉ hơi giật mình, vẫn chắp tay nói:” Các vị, quán chủ có lời mời.”
Hoắc Khứ Bệnh không nhúc nhích, bên cạnh có thân binh rút sừng trâu ra thổi một hồi.
Lập tức trong viện tự nghe thấy tiếng hỗn loạn, sau đó ba tên cuống cuồng chạy ra, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, lập tức đứng nghiêm hô:” Có mặt.”
Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng quát:” Vì sao không về doanh mà tới đây?”
Lương Trì rõ ràng đã uống say, chỉ đủ giữ mình đứng thẳng, Chung Ly Hoàng chắp tay nói:” Bọn mạt tướng đã về doanh, đợi mãi không thấy tướng quân liền tới Phú Quý trấn chơi, gặp được lão hữu liền uống vài chén.”
Lúc này trong viện từ truyền tới tràng cười dài sang sảng, một hán tử không cao lớn, nhưng đậm người đi ra thi lễ:” Quý khách tới nhà, Quách Giải sợ hãi, nếu như không chê, mời tướng quân xuống ngựa, cùng uống chén rượu.”
“ Ngươi chính là Quách Giải đấy à?” Tào Tương chỉ roi ngựa hỏi:
“ Chính là mỗ, không biết tướng quân là ai?” Quách Giải mỉm cười:
Tào Tương thúc ngựa tới bên cạnh Quách Giải, mắt sáng lên tặc lưỡi liên hồi:” Hà Lạc hào hùng đệ nhất nhân, cứ tưởng người cao tám thước, hông cũng tám thước, không ngờ lại là một tên lùn.”
Mồm miệng Tào Tương vốn chẳng tử tế gì, chơi với Vân Lang nhiều, học thêm nhiều từ mới, nói chuyện càng khó ưa.
Quách Giải chưa lên tiếng, người mở cửa đột nhiên hét lớn xông vào Tào Tương.
Chát!
Roi ngựa trong tay Hoắc Khứ Bệnh vung roi nhanh như chớp, hán tử trúng roi ngã từ trên không xuống, lăn hai vòng, lại lần nữa chuẩn bị phản kích.
“ Dừng lại.” Quách Giải quát to, vươn tay bóp vai hán tử không cho hắn nhúc nhích:” Bá Nhiên, ngươi định hại chết ta hay sao?”
Vân Lang "a" một tiếng, y nhớ ra người này rồi, chính là vị đại hiệp mà Tào Tương từng nhắc tới, nhìn trong nhà một đám người lố nhố, tuy ăn uống mà vẫn mang binh khí trên lưng, mặt mày đầy vẻ thảo mãng giang hồ. Y không thèm nhiều lời, chỉ bảo phó dịch:” Về nói với Đông Phương tiên sinh, Quách Giải không được ở lại Phú Quý trấn.”
“ Dạ.” Phó dịch thi lễ chạy đi ngay:
Quách Giải buông tay người kia, nghi hoặc nhìn Vân Lang một lượt, không nhận ra y, chắp tay hỏi:” Không biết mỗ gia đắc tội với tướng quân khi nào?”
Vân Lang lắc đầu:” Không hề, Quách đại hiệp vang danh Hà Lạc, dẫm chân mặt đất rung chuyển, không ở Hà Lạc hưởng phúc mà tới Trường An làm gì?”
“ Bệ hạ năm Nguyên Sóc thứ hai, hạ lệnh triệu tập mười vạn phú hộ gia sản trên ba trăm vạn tới ở quanh Mậu Lăng, mỗ gia tuy danh tiếng tầm thường, song bị huyện điểm danh, không dám không tới Trường An sống.”
Ba người Lương Trì đang cúi đầu nhận lỗi, đồng loạt ngẩng đầu lên, Lương Trì nhìn Vân Lang:” Tư mã không cần chuyện bé xé ra to, bọn mạt tướng ở nơi hoang dã vì miếng ăn đả thương gia phó Quách thị, kết quả gia chủ không phật ý, mà còn ân cẩn khoản đãi, nếu tư mã nghĩ bọn mạt tướng bị ủy khuất mà trừng phạt Quách Giải thì không cần.”
Vân Lang phất tay:” Không phải vì các ngươi, ta có nguyên nhân khác.”
Quách Giải lần nữa chắp tay:” Mỗ gia và tư mã lần đầu gặp mặt, hẳn là có hiểu lầm rồi.”
Vân Lang lắc đầu:” Quách đại hiệp mà bị oan khuất sẽ có vô số người dám vì ngài mà vào sinh gia tử, càng có thiếu niên lang ngưỡng mộ vì Quách đại hiệp giết người, không để Quách đại hiệp biết, người như ngài, ta sao đắc tội nổi, đây là cái trấn nhỏ nhiều dã nhân không phép tắc cùng không đắc tội nổi, thế nên đành mời đi nơi khác cư ngụ thôi.”
(Giải thích chút, kỳ thực lăng mộ nhà Hán rất phức tạp không đơn giản là lăng mộ, có thể hiểu thế này, hoàng đế thường xây lăng mộ ngay khi lên ngôi, ông vua nào cũng thích xây lăng lớn nhất, nhưng bài học nhà Tần ngay trước mắt, không dám lãng phí. Thế nên vua nhà Hán nghĩ ra một cách, vừa xây lưng mộ kết hợp biến nói thành cứ điểm phòng ngự , Dương Lăng ấp chính là một loại như thế, vừa là thành vừa là lăng)