Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 295 - Q2 - Chương 079: Chuyện Rầy Rà.

Q2 - Chương 079: Chuyện rầy rà. Q2 - Chương 079: Chuyện rầy rà.

“ Thiên hạ bao la không có chỗ cho Quách Giải này sống yên rồi, đành đi vậy.” Quách Giải ngớ người một lúc rồi ngửa mặt lên trời cảm thán một câu đầy bi sảng, quay sang bảo hán tử bị trúng roi:” Bá Nhiên, ta là người không lành, Kích Kiếm quán nay là của ngươi, ngày sau gặp lại.”

Rồi cười vang bỏ đi không chút do dự.

“ Quách huynh, làm thế là dồn ta vào chỗ bất nghĩa.” Bát Nhiên hét thảm, rút dao ra, không chút do dự đâm vào cổ, máu tuôn xối xả:

Một người vừa mới rồi còn sống sờ sờ, vậy mà trong tích tắc đã trừng mắt cá chết, ngã trước ngựa Vân Lang, hai mắt nhìn y chằm chằm, tựa hồ chết rồi vẫn đầy căm phẫn.

Nhát dao đó quá tàn nhẫn, xuyên từ dưới cằm lên tận óc, mũi dao lộ ra ngoài, cho thấy ý đồ tự sát của Bá Nhiên quyết liệt thế nào.

“ Bá Nhiên huynh!” Quách Giải đã đi một quãng gào thảm thiết chạy lại, ôm lấy thi thể khóc rống lên, lắc liên hồi:

Từ trong viện tử tràn ra mười mấy đại hán cao lớn, nhìn thấy thi thể Bá Nhiên, ai nấy mắt đỏ hoe gào khóc ầm ĩ.

Nam nhân khóc lóc rất khó coi, Quách Giải nước mắt nước mũi lòng thòng dính cả vào râu tóc, vô cùng thảm thiết:” Các vị huynh đệ cứ ở lại Kích Kiếm quán mà mưu sinh, Bà Nhiên vì ta mà chết, ta sẽ có câu trả lời, nếu mọi người muốn vì hắn báo thù, phải bước qua xác ta.”

Mười mấy đại hán đang nhìn Vân Lang đầy thù hận vì một câu nói này mà đồng loạt quỳ xuống đất khóc như một đám trẻ con.

Đám người này hiện hẳn hận chết Vân Lang.

Không chỉ có đám du hiệp kia, còn cả ba người Lương Trì, Chung Ly Hoàng và Yếu Cầm, không ngờ cũng khóc nức nở, tuy chưa tới mức nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Lang, song ánh mắt vô cùng bất thiện.

Tào Tương huých vai Vân Lang:” Ngươi kết thù rồi đó.”

Vân Lang cũng không ngờ chỉ trong tích tắc đã diễn biến theo chiều huống cực đoan thế này, khiến cho y thậm chí không kịp phản ứng, điều này càng chứng minh quyết định trước đó của y là đúng, đám người này quá mức nguy hiểm với người thường. Hôm nay nếu không phải y mà xảy ra xung đột, ắt có bách tính mất mạng, Vân Lang mặt âm trầm:” Xem ra là thế, Quách Giải là người tốt, còn ta là con cháu huân quý bức hại dân lành rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh một tiếng, xoay đầu ngựa rời đi:” Không muốn về thì khỏi cần về.”

Xung quanh bàn tán xôn xao, chỉ trỏ Vân Lang, không rõ nói gì, song chắc không tốt.

Lý Cảm cười gằn phẩy tay gọi người đi theo Hoắc Khứ Bệnh, đoàn người họ nhanh chóng rời khỏi Phú Quý trấn, ra hoang nguyên, hắn mới cưỡi ngựa sóng vai với Vân Lang nói:” Thế là ngươi hết cách đuổi người của Kích Kiếm quán.”

Vân Lang gật đầu:” Đây là đám ngựa hại bầy, coi mạng người như cỏ rác, nếu để chúng trường kỳ chiếm cứ Phú Quý trấn, ngươi đợi xem, không bao lâu, chỉ cần có tranh chấp, người ta sẽ đi tìm Quách Giải để giải quyết, uy tín quan phủ giảm xuống, chẳng bao lâu luật pháp không tồn tại, mọi chuyện giải quyết theo cái gọi là nghĩa khí giang hồ.”

“ Nói láo.” Lương Trì cưỡi ngựa đi sau, nãy giờ vẫn nhìn Vân Lang chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, nghe vậy đùng đùng nổi giận:” Quách Giải đại hiệp ở Hà Lạc luôn đối xử với người khác bằng thái độ cung kính, không dám ngồi xe đi vào nha môn huyện, giúp người ta làm việc cũng khiến quan phủ hài lòng, sau đó mới dám đi uống rượu của người ta. Vì thế mọi người ai cũng tôn trọng, nguyện vì ông ấy mà chết. Hào kiệt xung quanh nửa đêm tới bái phỏng tới mười xe, thỉnh cầu ông ấy cho đưa môn khách về nhà nuôi dưỡng, hiền nhân như thế mà trong mắt ngươi không đáng gì sao?”

Kẻ này ăn nói vô lễ, Vân Lang quay lại vung roi ngựa quất vào mặt:” Chính là do những loại ngu xuẩn như ngươi, ở gần bên Quách Giải một tháng là sẵn sàng vì ông ta làm chuyện phạm pháp, hai tháng thì bán đứng huynh đệ trong quân, nếu như ba tháng sẽ nguyện vì ông ta hi sinh tính mạng, nếu một năm, bảo ngươi bán đứng tổ tông, ngươi cũng làm.”

Yếu Cầm tức giận:” Một bữa cơm thôi, làm gì nghiêm trọng như thế, tư mã không cần dọa dẫm người ta.”

Vân Lang ra hiệu cho đám Hoắc Khứ Bệnh không cần can thiệp vào chuyện của mình, vấn đề này y không giải quyết e có rắc rối:” Ngươi lại gần đây, ta quất một roi sẽ nói cho ngươi biết nguyên do.”

Tên ngốc Yếu Cầm không ngờ thúc ngựa tới bên Vân Lang ưỡn ngực đợi ăn đòn.

Tào Tương, Lý Cảm cũng chỉ nghĩ Vân Lang nói chơi vậy thôi, dè đâu Yếu Cầm vừa tới gần là y lạnh lùng vung roi, tiếng roi đanh gọn, để lại một vết roi đỏ rực từ trán xuống cằm.

“ Á.” Yếu Cầm thiếu chút nữa đau tới lăn xuống ngựa, hai chân móc chặt vào bàn đạp, tay ôm mặt căm hờn:” Nói đi, nói không thông, roi này sớm muộn gì ta cũng đòi lại.”

Vân Lang chẳng coi mấy lời đe dọa vào đâu, thu roi ung dung nói:” Ta không phải cha ngươi, không có lý do gì phải dạy bảo ngươi, đây là học phí. Đám người ngu xuẩn các ngươi nghe đây, sư huynh ta nuôi hai con khỉ nhỏ có kích cỡ giống nhau, nhốt ở hai cái lồng khác nhau, thông với chúng có một cái lồng, bên trong có con khỉ cái thật và con khỉ cái giả bằng gỗ, con khỉ cái chính là mẹ của hai con khỉ nhỏ, nó bị buộc chặt.”

“ Sư huynh ta mỗi lần cho khỉ nhỏ vào lồng khỉ mẹ, nếu tới bên khỉ mẹ sẽ bị kim đâm vào người, còn tới bên khỉ gỗ sẽ có quả ăn, nhiều lần như thế chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tào Tương hiểu ngay:” Khỉ nhỏ tất nhiên coi khỉ gỗ là mẹ.”

Vân Lang thở dài:” Không chỉ thế thôi đâu, mỗi lần sư huynh ta cố ý đặt khỉ nhỏ lên người khỉ mẹ, rõ ràng không có kim đâm mà nó vẫn la hét như bị kim đâm, thả ra là nó chạy tới ôm khỉ gỗ. Tình mẫu tử là thiên tính, chỉ cần sinh linh đều có, vậy chỉ mà một chuyện đơn giản đã phá tan tình cảm kiên cố nhất đó …”

Đám Yếu Cầm hoang mang, nghe Vân Lang nói nhiều như thế nhưng chẳng hiểu gì cả.

Tào Tương mặt âm u:” Sư huynh ngươi không dùng người thí nghiệm chứ?”

Vân Lang không nói gì.

Tào Tương giật nảy mình:” Dùng người thật sao?”

Vân Lang thấy không cần thiết trả lời câu này, quay sang nói với Yếu Cầm: “ Đối với các ngươi mà nói, Quách Giải là con khỉ gỗ kia, hắn dùng tất cả đức tính tốt dũng mãnh, công bằng, rộng lượng để các ngươi cảm thụ được cái tốt của hắn. Khi thiện cảm này tích lũy tới một trình độ nhất định, đám ngu xuẩn các ngươi nghe hắn hành sự. Còn ta và tướng quân sẽ thành con khỉ mẹ bị trói, khi ngươi tới gần, hắn sẽ dùng những chuyện giống vừa rồi để khiến các ngươi thống khổ, dần rời xa bọn ta, cuối cùng trở mặt thành thù.”

“ Ngươi nói phức tạp như thế bọn chúng làm sao mà hiểu.” Tào Tương hất hàm:” Tóm lại là thế này, đầu óc đã ngu xuẩn thì đừng tiếp xúc với những kẻ thông minh lòng dạ bất trắc như thế, nếu không bị người ta bán đứng còn hớn hở đếm tiền giúp, ngươi có cả nhà phải nuôi, đừng vì một người mà chôn vùi cống hiến mấy đời.”

Yếu Cầm nghe xong lạnh như băng đáp:” Thế thôi sao, ngài là thượng cấp nói thế thì bọn thuộc hạ đành tạm nghe vậy, nhưng ở lâu biết lòng người, khi nào danh tiếng Quách đại hiệp vang vọng cả Trường An, tư mã đừng quên còn nợ một roi này.”

Rồi quất mạnh chiến mã vượt qua mọi chạy về doanh trại, Chung Ly Hoàng và Lương Trì cũng đi theo, bọn chúng khó thoát tội tự ý rời doanh, về tới doanh trại còn có quân pháp tàn khốc hơn chờ đợi.

… ….

(*) Thì nghiệm Vân Lang kể là của John Watson, cha đẻ của thuyết hành vi, ông ta có những thí nghiệm hết sức vô nhân tính.

(*) Quách Giải được nhắc tới trong Sử Ký - Du hiệp liệt truyện, là nhân vật có thật.

Bình Luận (0)
Comment