Hoắc Khứ Bệnh giảm tốc độ, Vân Lang biết hắn có điều muốn nói cũng đi chậm lại, cai hai tụt về phía sau.
Trời lúc này đã sẩm tối, Hoắc Khứ Bệnh ghìm chiến mã nhìn ráng chiều:” A Lang, chuyện này rất bất thường lắm, bọn Lương Trì cũng đâu phải vô kỷ luật tới mức vì vô tình đả thương một tên gia phó mà bỏ quân trại đi tới tận nơi xin lỗi người ta, ngươi thấy rồi đấy, bọn chúng kiêu ngạo như thế, không ở trong quân doanh, đến chúng ta bọn chúng cũng không coi ra gì.”
Vân Lang rất tán đồng với lời này:” Ta cũng nghĩ thế, rất có thể người ta muốn thông qua chuyện này tiếp cận ngươi hoặc A Tương, ngươi là chủ tướng, nên ta nghĩ đó là ngươi, nếu không bọn chúng sẽ tiếp cận gia phó A Tương.”
“ Nếu thế hắn không nên làm chuyện nghiêm trọng tới mức này.” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:
“ Người ta là Quách đại hiệp, kiêu ngạo lắm, cho dù có việc cầu tới người khác cũng không chịu cúi đầu đâu.” Kỳ thực Vân Lang nghĩ, đây đúng là hành vi đám lưu manh thổ phỉ, chuyện này không xử lý, e gây ra rắc rối không dáng:
Có đứa con trai nào lại không có giấc mộng đại hiệp chứ?
Thế nên một Quách Giải, nhân vật chính trứ danh trong Du hiệp liệt truyện, kỳ thực Vân Lang đã từng nghe tới trước khi Tào Tương kể.
Thái Sử Công có nói: :Ta xem Quách Giải tướng mạo không bằng người bình thường, nói năng không có gì đáng chú ý, thế mà tất cả những người hay kẻ dở trong thiên hạ, biết hay không đều hâm mộ danh tiếng của ông ta. Khi nói đến những người nghĩa hiệp, ai cũng nhắc đến tên. Tục ngữ có câu: người ta lấy danh thơm làm dung mạo, há có khi nào hết . Ô hô, tiếc thay!
Từ khi nhà Hán lên có những người Chu Gia, Điền Trọng, Vương Công, Kịch Mạnh, Quách Giải, tuy đôi khi có phạm vào cái lưới pháp luật của đương thời, nhưng đời sống riêng của họ liêm khiết, nhũn nhặn cũng đáng khen. Danh tiếng của họ không phải là danh tiếng hão, kẻ sĩ không phải vô cớ mà theo họ.
Hôm nay những điều xảy ra trước mắt, Vân Lang nhận ra kẻ này là thứ ngụy quân tử.
Giờ nhớ lại, Vân Lang không nhớ ra hình dáng Quách Giải thế nào, đó là khuôn mặt không hề có đặc điểm, một người như thế mà khắp thế giới sùng bái, bất kể cường đạo hay hiệp khách đều nguyện vì hắn làm việc, vô số người nguyện vì hắn mà chết.
Giống như tên Bá Nhiên kia, vẻn vẹn vì mình có khả năng mang tiếng chiếm đoạt tài sản Quách Giải mà tự sát.
Đám người đó mạng bản thân còn không tiếc, nói gì mạng người khác?
“ Sau này ngươi cẩn thận một chút, nếu đúng như A Tương kể thì đắc tội với kẻ như Quách Giải sẽ có vô số người muốn ngươi chết, thậm chí là người chẳng liên quan gì.” Hoắc Khứ Bệnh bây giả cả ngày lạnh như băng, trong lòng hắn trừ quân đội ra, rất ít chú ý tới thứ khác nữa:
“ Yên tâm, ta không phải loại người đợi nguy hiểm tìm tới đâu, Quách Giải đã dám giở trò, vậy ta giết hắn trước.” Vân Lang trả lời một cách đơn giản:
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Không nên, có giết được thì hậu họa càng lớn thôi, nhiều kẻ sẵn sàng chết vì hắn, ngươi đối phó không xuể.”
“ Vậy để quan phủ giết hắn sẽ không lo hậu họa.”
“ Tạm thời ngươi đừng dính vào nữa, Quách Giải nếu đã tới địa bàn của A Kiều nương nương, sớm muộn hai bên cũng có phân tranh, lúc đó khác gì phân tranh với bệ hạ. Còn nửa tháng nữa thôi là điểm binh sa trường rồi, ta không muốn phát sinh rắc rối ngoài dự liệu, ngươi về nghỉ ngơi mười ngày, sau đó huấn luyện quân trận, đợi Trung quân phủ điểm danh là được, mọi chuyện để sau điểm binh rồi tính.” Hoắc Khứ Bệnh đã nói như thế thì chứng tỏ hắn đã có tính toán, giải quyết chuyện này.
Chuyện này đúng là lỗ vốn, đắc tội với đám người không liên quan mà chẳng có bất kỳ ích lợi gì, trước nay Vân Lang chưa bao giờ làm loại chuyện như vậy, tới thời đại này tính cách y bất giác sinh chuyển biến, đôi khi y cũng thấy lạ lẫm với bản thân.
Vân Lang không cần tới quân doanh, y là quan quân, có thể về nhà.
Ở trong quân doanh một tháng rồi, nên chuyện đầu tiên về nhà là ngâm mình trong ao nước nóng, Vân Lang dặn dò Lưu Nhị thời gian tới đề cao cảnh giới toàn trang sau đó thả mình mình vào ao nước. Đột nhiên Vân Lang phát hiện ra không biết từ khi nào mà bụng đã xuất hiện hai múi cơ, gồng cơ bụng lên, nhìn càng rõ, trông cũng được lắm, nếu như ở thêm trong quân doanh một tháng nữa, hẳn là có thể sở hữu cơ bụng như Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm rồi.
Tào Tương thì da bụng lớn hơn người thường nhiều, trong thời gian ngắn khó mà rút về được, nói thực, hắn khôi phục được tới mức thế này, Vân Lang không rõ là do thuốc của mình có tác dụng, hay là ân điển của trời cao nữa.
Trong nhà có rất nhiều thư, thư của Lưu Lăng thì đọc song đốt luôn rồi, suýt phát cuồng, không buồn nghĩ tới nữa. Trương Thang cũng gửi một lá thư, chỉ nói là rất hoài niệm cơm nước Vân gia, hỏi khi nào tới thì thích hợp.
Đó là lần đầu tiên ông ta khách khí với Vân Lang.
Tào Tương xử lý xong quân vụ không tới Vân gia như mọi khi mà cùng Hoắc Khứ Bệnh về Dương Lăng.
Trường Môn cung đóng cửa từ khách, không biết là có nhân vật gì ghê gớm tới, Tiểu Trùng sang chơi cũng không được, không có khả năng là hoàng đế được, gần đây Lưu Triệt hẳn không thể rời Trường An.
Trong nhà mọi việc tốt đẹp.
Mạnh Đại, Mạnh Nhị đã khôi phục lại tinh thần rồi, thậm chí còn nhiệt tình làm việc hơn trước, theo như Lương Ông nói, đến năm sau, bọn họ quyết tâm làm số lượng gà vịt ở Vân gia sẽ khôi phục nguyên trạng.
Tằm đã thu hoạch rồi, nay toàn bộ biến thành tơ treo trong kho, Vân Lang đã đi xem, cả cái kho lớn bị tơ và vải lụa chiếm đầy không gian.
Thuế mùa thu cũng đã nộp, Vân Lang không có tâm tình đi xem cái hũ đậu Lương Ông dùng làm sổ sách, trừ Lương Ông ra, chẳng ai hiểu nổi thứ sổ sách này.
Nếu như Lương Ông mà mang tâm tư như Vân Lang khi ở Trác thị thì y sẽ tổn thất nặng nề.
Khi Vân Lang không ở nhà, không khi trong nhà có vẻ trầm lắng hơn, ai nấy sống cuộc sống của riêng mình, Vân Lang vừa về, không khí trong nhà liền trở nên sôi động hơn nhiều, quay lại cuộc sông có đôi phần hỗn loạn nhốn nháo như cũ.
Thiếu gia vẫn lười biếng nằm ngủ dưới gốc liễu, con hổ vẫn nằm dưới chân nghịch khúc xương lớn trong mồm, con hươu sao thì không tốt lắm, lông hơi xơ xác, bụng thì phình to, nó lại chửa rồi.
Thoáng cái tất cả quay về như cũ không khác gì.
Lương thực mùa thu đang lớn như thổi ngoài ruộng, đợi tới tháng chín có thể thu hoạch, vườn rau ở sau hậu viện lại lần nữa có màu xanh, lần này còn có loại rau mới tên là đậu dải.
Trong đầu Vân Lang lúc này chỉ có suy nghĩ, nên làm món ăn gì với thứ đậu dải này đây
…. ….