Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 297 - Q2 - Chương 081: Trương Thang Lên Tiếng Trượng Nghĩa.

Q2 - Chương 081: Trương Thang lên tiếng trượng nghĩa. Q2 - Chương 081: Trương Thang lên tiếng trượng nghĩa.

Dắt một con hươu sao, lưng đeo gùi thảo dược, hát nho nhỏ từ trong rừng đi ra, Tống Kiều đang bước men theo con đường nhỏ từ trong núi đi ra, y phục trắng hơn tuyết, xinh đẹp thướt tha.

Từ khi Vân Lang về nhà đã tình cờ gặp Tống Kiều hai lần rồi, nhưng người ta không thèm để ý tới y, hoặc là xa xa vẫy hoa dại trong tay, hoặc là mỉm cười nhẹ đi sượt qua vai y.

“ Trong núi có sói đấy.” Vân Lang dõi theo bóng dáng mềm mại phơi phới thanh xuân của nàng, đến khi có một cơn gió núi thổi thốc vào mặt y mới sực tỉnh, lớn tiếng cảnh báo:

“ Sói trong núi làm sao nguy hiểm bằng sói trong nhà.” Tô Trĩ ngồi vắt vẻo trên lưng một con hươu, tay phải đang đung đưa một cành hoa rừng rực rỡ, mát mẻ nói:

“ Sư muội, vì sao sư tỷ của muội không thèm để ý tới ta?” Vân Lang giữ con hươu lại, thăm dò tin tức:

Tô Trĩ treo giỏ lên sừng hươu, không tươi cười với y như mọi khi mà có phần lãnh đạm:” Nghe nói Bắc viện nơi bọn muội ở vốn được làm cho tình nhân của sư huynh, bọn muội không thể quá gần gũi với huynh, nếu không người ta quay về nổi giận đuổi bọn muội đi thì bọn muội ở đâu? Giữ khoảng cách một chút là hơn.”

Chuyện này không thể đùa, Vân Lang vội vàng nói:” Muội đừng nói linh tinh, người ta là lão bà của Tư Mã Tương Như.”

“ Vậy càng đáng ghét, ngay cả phụ nhân có trượng phu mà huynh cũng không bỏ qua, tránh đường cho muội ...” Con hươu đực kia có vẻ rất nghe lời Tô Trĩ, cái sừng lớn gạt Vân Lang rồi cứ thế chen qua giữa đường:

“ Sư muội, nàng ấy chỉ là bằng hữu của ta thôi.” Vân Lang gọi với theo:

“ Bằng hữu đáng ghét.” Tô Trĩ vẫy vẫy bàn tay nhỏ, tiếp tục cưỡi con hươu đực đi về phía suối nước:

Vân Lang bất lực cười khổ, có nha đầu óc không đủ dùng như Tiểu Trùng ở bên cạnh, y muốn giữ chút bí mật cũng khó, giờ có thay nha đầu đó như kiến nghị của Tào Tương cũng muộn rồi.

Tính tới hôm nay Trác Cơ đã bặt vô âm tín một năm tám tháng, thời gian đầu đích thực rất nhớ nhung, thường đến xưởng luyện sắt Trác thị nghe ngóng tin tức về nàng, thậm chí còn định vào Thục tìm nàng. Nhưng sau hơn một năm không có bất kỳ tin tức gì, y sao không hiểu Trác Cơ không muốn dính dáng tới mình nữa, nếu không phải nàng ra lệnh không được cho mình biết, thì ít nhất biết chút gì đó rồi. Cũng hợp lý, dù sao nàng là phụ nhân đã có trượng phu, còn là Tư Mã Tương Như vang danh Trường An, đó là sự thực phải chấp nhận.

Ngay cả thời hiện đại liên lạc thuận tiện yêu xa còn khó duy trì nữa là thời này, vì thế Vân Lang đã coi chuyện mình và Trác Cơ thành kỷ niệm đẹp, gói ghém cất kỹ rồi.

Ai ngờ chuyện cũ vẫn quay lại ám ảnh, y đành thở dài.

Hôm nay Vân Lang đi gặp Trương Thang.

Vân gia có rất nhiều căn nhà gỗ đẹp đẽ, mỗi căn nhà gỗ đều được làm ở bên cạnh những nơi cảnh sắc đẹp nhất trang, tùy vào cảnh mà là căn nhà khác nhau.

Trương Thang ở trong căn nhà gỗ gọi là Tùng đào thính thủy các, gần bên trái là rừng thông đuôi ngựa, dưới gốc thông cổ thụ có con suối ngày đêm phun nước ra, nước suối trong vắt, dùng pha trà rất ngon, đây chính là nơi lần đầu tiên Sửu Dung gặp Trử Lang.

Nhà gỗ không xây trên mặt đất, mà xây trên sáu cây thông bị cưa ngang lưng, phòng không lớn, toàn bộ làm bằng gỗ, cửa sổ thấp gần sàn, có thể ngồi nghe tiếng thông reo bên tai, dưới chân là thảm cỏ nối liền với nông điền.

Ngoài nhà gỗ có hàng rào, trên tường leo đầy các loại hoa lồng đèn, mặc dù trồng chưa lâu, nhưng vì ẩm thấp, rêu xanh đã chiếm lĩnh sàn gỗ, khiến nó như hòa vào trong thiên nhiên.

" Tống Kiều ở đây mới là hợp nhất, Trương Thang ở đây chỉ phá hoại cảnh trí, người càng đáng ghét thì càng thích phá hoại cảnh trí hay sao ấy, chắc là do hận đời ..." Vân Lang lẩm bẩm nguyền rủa Trương Thang, thuận tiện rung cái chuông nhỏ bằng đồng bên cửa.

Cái nhà này Vân Lang làm ra sau khi nghiên cứu hoàng lăng, có rất nhiều thứ đặc sắc, chưa hoàn thiện hẳn, định chọn ngày rủ Tống Kiều tới đây, không ngờ bị người ta chiếm mất, xúi quẩy.

Trương Thanh ngáp dài từ bên cửa sổ thò đầu ra, cười kéo một sợi dây thừng, cửa phên mở rộng:” Ái chà, chủ nhân ông tới từ bao giờ thế?”

“ Hạ quan đang định rời đi, không định làm kẻ phá hoại mộng đẹp của người ta.” Vân Lang mỉm cười đi vào viện tử, thuận tay khép cửa, men theo cầu thang gỗ đi lên nhà.

Trương Thang quấn cái chăn mỏng ngồi trên sàn, sắc mặt có vẻ hồng hào khỏe khoắn hơn trước kia.

Vân Lang ngồi xuống đối diện:” Vào ở nhà người ta rồi mới gửi thiếp, chỉ có Trương công mới làm ra được.”

“ Lễ tiết mà thôi, lão phu ở ngoài gian khổ nửa năm, được hưu mộc vài ngày, toàn bộ lãng phí ở Vân gia ngươi, ngươi phải cao hứng mới phải chứ.”

Vân Lang nhìn quanh, thấy Trương Thang sống ở đây một mình không có gia phó:” Nơi này rừng sâu vắng vẻ, chẳng may có chuyện gì, Vân gia không gánh được tội.”

Trương Thang cười lớn:” Có chuyện gì được chứ?”

Vân Lang lấy lò nhỏ ra pha nước:” Trương công không có, hạ quan thì có, hôm trước đắc tội với Quách Giải, sinh tử khó lường, ngài biết kẻ này không?”

“ Quách Giải ở Lạc Dương phải không, nghe nói hắn tới Trường An rồi, không ngờ nhanh thế đã đắc tội với ngươi, “ Trương Thang suy nghĩ một lúc nhớ ra, xua tay:” Không đáng bận tâm, chỉ là loài kiến bọ mà thôi, nếu dám hoành hành ở Trường An, tự có quốc pháp chế tài.”

“ Trước đó hạ quan cũng nghĩ thế, nên mới thành lỗ mãng đắc tội với hắn, sợ rằng để đám du hiệp ấy ở Phú Quý trấn sẽ phá hỏng dân phong thuần phác nên đuổi đi. Không ngờ vì chuyện ấy mà có người cho rằng Quách Giải bị hạ quan ức hiếp, tự tử ngay trước mặt hạ quan, ngay cả người trong quân cũng căm hận.”

Trương Thang mặt âm trầm:” Lại có chuyện này nữa à, nay Công Tôn Hoằng thân ngồi ở vị trí cao nhìn thiên hạ tựa sói hổ, thu gom mười vạn thượng hộ tới Mậu Lăng, ấy là kiệt tác của ông ta, chuyện này không do lão phu quản, nếu xảy ra chuyện không nỡ lòng nói, tự có Công Tôn Hoằng ra tay.”

“ Ồ, nói vậy sau khi hạ quan bị Quách Giải giết chết Công Tôn Hoằng mới ra mặt báo thù?”

“ Sai rồi, Công Tôn Hoằng không báo thù cho ngươi, mà là bảo vệ uy nghiêm của pháp luật.”

Vân Lang thấy Trương Thang nói rất đúng, y chết không đáng giá, Công Tôn Hoằng tất nhiên chẳng ra mặt, lấy lý do giữ gìn uy nghiêm của pháp luật giết Quách Giải mới chính xác:” Trương công, hạ quan biết đây là chính sách thân mạnh cành yếu, nhưng làm thế rất bất lợi với địa phương, bệ hạ làm thế khác gì giết gà lấy trứng.”

“ Nơi cần trở nên giàu có là một dải Trường An.”

“ Không phải thế, nhiều người trở nên giàu có là dựa vào sông núi đương địa hoặc sản xuất mà thành phú hộ, đến nơi ở mới không quen thuộc, chưa chắc đã tiếp tục là phú hộ, một đằng thì mất đi, một đằng không tăng thêm chỉ khiến quốc lực đi xuống thôi.”

“ Bất kể thế nào cũng phải giữ cho Trường An là nơi giàu nhất thiên hạ, như thế mới yên ổn.” Trương Thang lắc đầu:” Tay ngắn không với tới trời, nếu đất Ngô Việt làm loạn, đợi tin tức tới được Trường An phải mất một tháng, đợi Trường An có quân lệnh tới đất Ngô Việt mất thêm một tháng nữa. Đi đi về về mất hai tháng, thời gian dài như thế thì phản loạn đã thành, chỉ có thể diệt thôi.”

“ Một nơi nghèo khó tạo phản, so với một nơi giàu có tạo phản là khác nhau. Như thế chẳng bằng đem phú hộ bên ngoài chuyển hết đi, giảm bớt hào cường địa phương, tăng cường thực lực của Trường An, răn đe nơi khác. Đó là quốc sách, muốn quốc gia bình an phải làm thế.”

Vân Lang cầm cốc trà lên uống:” Vậy là hạ quan hiểu rồi, chính sách của quốc triều chỉ phục vụ bệ hạ, chỉ phục vụ hoàng triều, còn người khác không đáng bàn. Tấu chương của Trương công nói đại quy mô di dân hao tiền tốn của, làm thiên hạ xôn xao, cổ vũ nông hộ bản địa giàu có mới là thượng sách, giờ sao lại nói đỡ cho đám Công Tôn Hoằng?”

Trương Thang hừ lạnh:” Những lời này nói ở đây đã đành, vạn vạn lần không nên nói ra nơi khác, nếu không mang tội danh lòng chứa oán hận đấy.”

Vân Lang mỉm cười: “ Trương công nói trên tấu chương còn nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ vì thế mà phải lánh tới Vân gia?”

Trương Thang cười:” Không lánh không được, nay ai nấy đều đàn hặc ta, phải lánh xa chút, lời cần nói ta đã nói, chuyện phải làm ta đã làm, dù biết kết quả không tốt vẫn phải làm, nếu không thực sự thành ăn không ngồi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment