Lần này hoàng đế chuẩn bị tiếp tục di chuyển hai mươi vạn phú hộ tới Trường An, nếu để tiếng vơ vét tiền bạc thiên hạ nói ra không dễ nghe, còn nói làm giàu cho Trường An thì không thành vấn đề.
Công Tôn Hoằng thậm chí cũng tính, cứ dăm ba năm lại làm như thế một lần, đảm bảo được Trường An vĩnh viễn giàu có, thiên hạ vĩnh viễn nghèo khó, như vậy trung ương mới uy áp được địa phương.
Xem ra ở thời này tư tưởng "lấy dân làm gốc" còn chưa có thị trường, theo Vân Lang nhớ, nó thực sự nổi tiếng sau khi Lưu Bị lấy làm câu cửa miệng, đồng thời tự lấy mình làm gương.
Bởi thế Vân Lang chỉ trò chuyện với Trương Thang một lúc rồi về, chẳng định làm mấy chuyện đi trước thời đại làm gì.
Trên đường trở về tiện thể đi quanh trang một vòng, nghe thấy nhà A Kiều ở bên có vẻ náo nhiệt lắm, tiếng đàn tiếng ca réo rắt, có vẻ đang bày tiệc đãi khách, còn có tiếng trống tiếng chuông, rất tưng bừng.
Sốt ruột đợi Tào Tương về, không có tên này, Vân Lang giống mù, điếc, chẳng biết gì hết.
Biết làm sao, thân phận địa vị không đủ, chẳng thể biết quá nhiều chuyện, không chỉ y mà Lý Cảm cũng thế, về phần Trương Thang, ông ta chắc chắn là biết, nhưng muốn cạy miệng ông ta, khó bằng lên trời.
“ Một đám phụ nhân tụ hội mà thôi, ngươi tò mò làm gì?” Không ngờ khi Lý Cảm tới Vân gia uống rượu thừa nghe Vân Lang kể chuyện lại nói thế:
“ Hả? Ngươi biết à?”
“ Sao ta không biết chứ, mẫu thân ta cũng ở trong số đó, trước khi tới Trường Môn cung còn đi qua nhà ta khoe khoang, nói A Kiều quý nhân chuẩn bị truyền thụ cho họ đạo làm giàu, lão bà ta thân phận thấp kém không có tư cách đi. Hại nàng tới giờ vẫn giận, ta cũng vì không muốn thấy cái mặt thối của nàng nên mới tới nhà ngươi cho thoải mái.”
Vân Lang bĩu môi:” Chẳng lẽ lão bà ngươi không biết sản nghiệp Trường Môn cung là bắt chước nhà ta, lão bà ngươi cứ tới nhà ta xem mà làm, có gì mà đau lòng.”
Lý Cảm đặt chén rượu xuống:” Bởi ngươi không có lão bà mới nói thế, đây không phải vấn đề làm giàu, mà là chuyện thể diện nữa. Thôi đi, kệ đám bà nương ngốc, huynh đệ ta vài uống chén.”
Biết nguyên do rồi Vân Lang cũng hết hiếu kỳ, trước kia còn lo phiền, sợ đám quý phụ đó biết A Kiều học bản lĩnh Vân gia sẽ kéo tới làm phiền, không ngờ bị hiện thực tát một cái đanh gọn. Có tên tiểu hoàng môn tới Vân gia, nói A Kiều mời Mạnh Đại, Mạnh Nhị tới Trường Môn cung một chuyến, nghe ý tứ là muốn hai huynh đệ họ dạy đám phụ nhân kia làm giàu.
Trong khi lão tử sống sờ sờ ngồi đây nữa chứ, con bà nó.
Lòng nửa bực nửa buồn cười, Vân Lang vẫn phải đồng ý thôi, dù sao đây là cơ hội tốt giúp huynh đệ họ lấy thanh danh, tuy họ làm việc ở Vân gia, nhưng không phải Vân Lang có thể tùy ý sai khiến, cần trưng cầu ý kiến của họ.
“ Không đi.”
Mạnh Đại, Mạnh Nhị từ chối dứt khoát, có vẻ còn hơi sợ hãi, cũng không biết A Kiều làm gì họ.
Tiểu hoàng môn sớm có chuẩn bị, vỗ tay một phán bốn phó phụ lực lưỡng thô bạo nhét hai huynh đệ họ vào hai cái sọt, kệ bọn họ vùng vẫy hô cứu, cứ thế khiêng đi.
Vân Lang có chút không đành lòng:” Hay là để ta đi cùng chiếu cố họ sẽ thuận tiện hơn.”
Tiều hoàng môn ghé tai nói nhỏ:” Tư mã, huynh đệ bọn họ là kẻ ngốc, chuyện nam nữ không kiêng kỵ nhiều, còn tư mã là thiếu niên anh kiệt, nếu như nhìn một đám phụ nhân ăn mặt ít ỏi nghịch nước, e là sau này ra đường không an toàn.”
Nghe câu này Vân Lang chạy cho xa, huynh đệ Mạnh gia trong mắt Lưu Triệt có lẽ chẳng được tính là người càng giống chó con, thi thoảng mang ra khoe một chút, nói với người ta, dưới sự dạy dỗ của A Kiều, hai tên ngốc biến thành người hữu dụng.
Chẳng trách huynh đệ họ chẳng muốn đi.
Mùa thu năm nay rất nhiều sự kiện, hoàng đế muốn điểm binh ở Thượng Lâm Uyển, nên viên lâm hoàng gia lại lần nữa bị phong bế.
Lương thực Vân gia mọc rất tốt, kê, cốc rồi đậu ở ruộng rau xanh ngăn ngắt, chỉ còn đợi gió lên là có thể thu hoạch.
Trong thời gian ai cũng mong có vụ thu hoạch được mùa ấy, Trương Thang cũng có thu hoạch của riêng mình, thu hoạch về hình ngục.
Mùa thu hàng năm với người dân Trường An mà nói là bữa tiệc thị giác, đao phủ lộ cái bụng bự lông lá, đen xì xì nhưng lại có thanh đại khảm đao sáng loáng, phạm nhân đã nhũn chân không cách nào đi lên pháp trường bị người ta xách cổ lôi đi, nếu ai tự đi được sẽ đón nhận những tràng reo hò rung trời.
Nếu như còn có mấy phạm nhân trọng tội, nhưng chưa tới mức chết thì còn có thể được xem nhục hình mong đợi từ lâu.
Trò đó Vân Lang không muốn xem, y không thích, nhưng với đám phụ nhân Vân gia nay đã có vài đồng dư dả trong túi thì Trường An vào mùa này có sức hấp dẫn trí mạng.
Sau xử quyết, hoạt động mua bán hàng hóa rầm rộ nhất vương triều sẽ bắt đầu, còn kéo dài sáu ngày, nói cách khác đây là lần họp chợ phiên lớn nhất quốc triều.
Trong thời gian đó thành Trường An không có giờ giới nghiêm, chỉ cần nộp hai tiền là thoải mái vào thành chứng kiến sự phồn hoa kinh sư.
Vân Lang nhìn từng cái xe trâu xe lừa chở phụ nhân hài tử hoan hỉ được hộ vệ đi theo bảo vệ rời khỏi Vân gia, dặn dò bọn họ vài câu, sau đó lên kế hoạch về phòng ngủ chết luôn.
Tô Trĩ hâm mộ lắm, vẫn mặc cái áo vải gai có túi lớn trước bụng, cho tay trong túi nhìn từng cái xe rời đi, mặt buồn thỉu buồn thiu.
Vân Lang đi qua đi lại hai lần, thấy Tô Trĩ vẫn cái bộ dạng đó nhìn cuối đường, liền bảo:” Muội muốn đi thì đi đi, đám Lưu Bà còn chưa đi đâu, đi cùng họ chơi vui vẻ vài ngày.”
Tô Trĩ giảu môi thật cao rầu rĩ lắc đầu:” Hôm nay muội phải chế dược cao.”
Vân Lang yêu thương xoa đầu sư muội chăm chỉ trách nhiệm, từ lúc nàng tới Vân gia bận rộn không ngừng, không chăm sóc thương binh thì cùng sư tỷ lên núi hái thuốc, về chế các loại thuốc, rất ít khi thấy nàng rãnh rỗi. Bây giờ lại vì làm thuốc mà nén yêu thích xuống, đúng là cô nương ngoan, Vân Lang nói:” Thời gian tới ta rảnh rỗi, để ta giúp muội làm thuốc cho.”
Tô Trí nhìn Vân Lang, nghĩ một chút nói:” Không được để sư tỷ ở lại một mình nguy hiểm lắm.”
Thiếu chút nữa không nhịn được đánh đít nha đầu này, nhưng đã làm sư huynh tốt đành làm tới cùng, Vân Lang véo mũi nhỏ của nàng:” Đi cùng với sư tỷ đi, để ta và Dược bà bà làm.”
“ Thật sao?” Tô Trĩ nhảy cẫng lên:
“ Tất nhiên là thật, ta còn muốn thỉnh giáo Dược bà bà rất nhiều chuyện ở phương diện dược lý, nhất là làm sao vận dụng tốt tam thất, biết nó tốt mà không biết tại sao là một thiếu xót lớn.”
“ Vậy huynh đi đi, Dược bà bà tốt lắm, nhất định sẽ nói cho huynh.” Tô Trĩ học Đại Vương dụi dụi đầu vào vai Vân Lang bày tỏ tình cảm, sau đó chạy ù đi, giọng lanh lảnh:” Sư tỷ, sư tỷ, chúng ta tới Trường An chơi ...”
Khỏi phải nói một cô nương từ trong núi ra như Tống Kiều, sau khi nghe sư muội rủ rê, hiếm có một lần kéo tay Tô Trĩ chạy về phòng lấy tiền, thay y phục.
Nữ nhân thích dạo phó xem náo nhiệt, hình như đó là di truyền, triệu chứng này xuất hiện lần đầu khi nào thì chẳng khảo chứng được, dù sao Tô Trĩ và Tống Kiều đã có sự di truyền này.
Xe ngựa lớn của Lưu Bà có bốn bánh, đó là sản phẩm mới của xưởng chế tạo Vân gia nhắm vào đối tượng là những nhà phú quý bình thường.
Tống Kiều ngồi trong xe cùng với Lưu Bà và khuê nữ, còn về phần Tô Trĩ thì dũng mãnh ngồi ở chỗ đánh xe, cùng một lão binh cụt tay điều khiển ngựa.
Lưu Bà tới Trường An không phải chỉ là đi xem náo nhiệt, mà muốn xem giá cả tơ lụa, so sánh với sản phẩm Vân gia, xem xem thiếu sót ở đâu để còn cải tiến.
Đồng thời theo yêu cầu của Trương Thang giao cho Trung quân phủ năm mươi thếp lụa dầy, để Trung quân phủ kiểm nghiệm xem có thể dùng làm áo trong phân phối cho cấp tướng hay không.
Lưu Nhị là thủ lĩnh gia tướng, bình thường không rời trang tử, nên đi cùng Lưu Bà là Lưu Khuê và Trương Phong.
Mặc dù từ Thượng Lâm Uyển tới Dương Lăng, rồi tới Trường An không có mâu tặc, Vân Lang vẫn cẩn thận phái hộ vệ đi theo bảo vệ người nhà.