Sau khi nhóm Lưu Bà là đợt cuối rời đi, Vân gia trang ngày thường đông đúc trở nên trống vắng trông thấy.
Lưu Nhị cùng một gia tướng què chân đóng đại môn lại, sau đó xách bầu rượu với một nồi xương đi lên lầu chuông ở tường viện, vừa nhắm rượu vừa nhìn bốn xung quanh, cuộc sống đơn giản như vậy bọn họ sống ngày qua ngày không biết chán.
Cái thế giới chết tiệt này quá tàn khốc, nếu không có một nơi như Vân gia để người ta có thể thở ra một hơi thì quá thảm, Vân Lang hi vọng ai tới đây đều có thể sống thư thái một chút.
Đi tới bắc viện gặp Dược bà bà, bà ta đang ngồi ở trong sân bào chế thuốc, xung quanh đủ loại thảo dược đã sơ chế, mùi thuốc thoang thoảng khắp viện tử, vô cùng dễ ngửi. Chỉ là mặt bà ta không cách nào nhìn nổi, không phải vì già nua nhăn nheo, nếu thế thì Vân Lang còn nhìn khuôn mặt già nua hơn nhiều.
Chủ yếu là vì mặt bà ta đầy hình xăm tạo thành hoa văn, thêm vào làn da đen đúa, mắt vàng, tệ nhất là giọng khàn, nếu không phải người quen thì không ai dám tới gần, trẻ con trong trang bị vẻ ngoài bà ta làm bật khóc không phải chỉ một hai đứa.
Cánh tay gày khô của bà ta cũng có hoa văn, Vân Lang nhìn kỹ mà không nhận ra là cái gì.
Dược bà bà hiếm khi chủ động lên tiếng:” Đó là hoa văn Thái Nhất, chính là một trong ngàn vạn hóa thân của thiên đế nước Sở, Thái Nhất chủ phong vũ, thủy hạn, thiên tai, nạn đói. Cúng tế Thái Nhất có thể triệu hồi thần tiên, khi bái tế, dùng ca vũ mua vui cho thần.”
Vân Lang ồ lên:” Nói thế bà bà cũng là một vị đại vu? Tiểu tử nghe nói hoa văn này không phải là tùy tiện có thể săm lên người.”
Dược bà bà chỉ đạo Vân Lang thái thuốc:” Vu, Y là một nhà, Khoa Kỹ Tây Bắc ngươi đã tinh thông y đạo, sao không biết vu thuật?”
Người Tuyền Cơ Thành ở Vân gia một thời gian rồi, Vân Lang mới chỉ tới chào hỏi một lần, ít tiếp xúc, nghe Tô Trĩ kể thì Dược bà bà nào là không muốn tiếp xúc với người ngoài, ghét nam nhân, với đủ thứ kỳ quái khác, hôm nay mới hiểu, về sau hạn chế nghe lời yêu tinh đó:” Gia sư nói, y thuật trong sư môn lấy nghiên cứu thi thể làm cơ sở, tuy hiệu quả nhanh, có thể trị tận gốc. Nhưng lại bỏ qua thực tế là người chết và người sống khác nhau lớn, khó tránh khỏi biến thành đau đâu trị đấy. Thêm vào sư môn tiểu tử chỉ kính ngưỡng thiên địa chứ không phải thần linh, coi thần linh là thứ con người chưa phát hiện thôi, cho nên bỏ qua những thứ không thể tác dụng trực tiếp lên thân thể, chỉ dùng thứ bản thân hiểu được để trị bệnh.”
Dược bà bà lắc đầu:” Trước kia ta cho rằng không bệnh gì thần linh không chữa được, cứ thế sau ba mươi năm, chứng kiến quá nhiều người thiện lương chết bởi ma bệnh tàn khốc mà không thể làm gì. Đại vu nói với ta, là do những người kia đắc tội với thần linh, nên mới không chữa được.”
“ Từ đó ta nhận ra thần linh rất thất thường, ta muốn dựa vào thứ ít thất thường hơn để trị bệnh, nhưng hiểu bệnh càng nhiều, càng hoang mang ...”
Coi cuộc nói chuyện với Vân Lang là trao đổi học thuật sư môn, nên Lưu Bà trả lời cũng rất chân thành.
“ Gia sư nói y thuật thiên hạ vẫn thuộc vào loại làm hết sức nghe mệnh trời, cho nên thuốc mới trị được hết bệnh.”
Dược bà bà cười lộ ra hàm răng nhuộm đen bóng:” Sư phó ngươi nói thế, khác nào nói những người trị bệnh bọn ta kiếm sống đều là lừa gạt.”
Vân Lang thở dài:” Gia sư nói nếu như bệnh tật trong thiên hạ giống như Thái Sơn, thì y giả chúng ta đang dùng tăm xỉa răng hi vọng có thể rời ngọn núi lớn này đi.”
“ Lão bà tử nhìn thấy rất nhiều bệnh khó hiểu, cũng nắm rõ cơ thể con người, nhưng chỉ rõ bề ngoài, chỉ có thể dùng bắt mạch, nhiệt độ, sắc da để suy đoán bên trong. Đôi khi bực mình lắm, ngươi có biết bao nhiêu lần ta nhìn người chết muốn mổ thân thể ra, xem xem rốt cuộc bên trong làm sao khiến người ta chết không, chỉ là chướng ngại trong lòng khó vượt qua.” Dược bà bà cười như cú đêm:” Nay nghe tiểu nha đầu Tô Trĩ kể chuyện về sư môn ngươi phanh thây xem nội tạng, bổ đầu xem óc, lão bà tử liền vượt qua được cửa ải lương tâm đó ... Kha kha kha kha ...”
Vân Lang chạy một mạch tới chỗ Dược bà bà không nhìn thấy mới thôi, có thể nghe ra bà ta không chỉ thuận miệng mà nói, bất kỳ ai cuồng y học tới mức độ nào đó, đều muốn băm nhỏ thi thể ra nghiên cứu thôi.
Nhưng mà ở Đại Hán làm thế sẽ bị coi là ác ma cho lên lửa thiêu.
Thật xúi quẩy, vừa nghe giọng điệu khủng bố của Dược bà bà nói chuyển mổ xẻ người, đi qua khu bếp nhìn thấy trù nương treo con lợn lên cái cột bên suối, con dao sắc bén vung lên, bụng trắng phau của con lợn bị rạch một đường, lòng ồng ộc đồ ra đầy một chậu.
Động tác trù nương béo vô cùng thuần thục, móng lợn, xương sườn lần lượt tách ra, thậm chí còn dùng con dao nhỏ xẻo miệng thịt mỏng như cánh ve, rắc ít muối ăn ngay, mặt đầy thỏa mãn.
Vân Lang vung tay đánh bay miếng thịt sống trong tay Tiểu Trùng, nha đầu này là đứa ngốc, cái gì cũng dám thử, hét vào mặt nha đầu ngốc:” Ăn thịt sống mọc mụn cơm đấy biết không?”
Tiểu Trùng ủy khuất:” Vì sao trù nương không có?”
“ Ai bảo ta không có, chân mọc những hai cái.” Chẳng biết trù nương có thật không, nhưng phải phụ họa với thiếu gia:
“ Thấy chưa, sau này không được ăn thịt sống.”
Vân Lang xách cổ Tiểu Trùng trở về trung viện của mình, Hồng Tụ từ trong phòng đi ra, ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ.
“ Nha đầu này bị ngốc, đi ăn thịt sống.”
“ Tỳ tử chỉ muốn thử.”
“ Thứ cũng không được.”
Vân Lang buông cổ Tiểu Trung ra ngồi dưới hiên, mặt trời đã chạy tới sau nhà rồi, sàn gỗ mát lạnh nằm rất thích, vừa rồi cuộc nói chuyện với Dược bà bà không được thuận lợi, vì hai người đều có tính mục đích quá cao, đâm ra Vân Lang muốn nói một chuyện, Dược bà bà cứ lái sang chuyện khác.
“ Vì sao các ngươi không đi Trường An, Tiểu Trùng, ngươi thích mua sắm nhất mà.”
Tiểu Trùng làm một điệu bộ buồn chán rất kiêu căng:” Tỳ tử lại chẳng phải chưa đi, có gì đâu, đồ thì chỉ có vài thứ vừa mắt, món ăn chẳng bằng ở nhà, muốn mua ít nến thôi mà đắt kinh người, hỏi vài hiệu là chẳng muốn mua nữa rồi.”
“ Không tệ.” Vân Lang khuyến khích sự kiêu ngạo này của Tiểu Trùng:
“ Thiếu gia không biết, đám phó phụ đó đi khoe khoang đấy, có gia phó nhà ai kết bầy kết đội ra ngoài thế không, có xe đưa đi, có hộ vệ, lại còn đi Trường An nữa. Nói nhỏ với thiếu gia nhé, đám cung nô của Thượng Lâm Uyển cho đi cũng không đi đâu, vì đi nhiều, bụng sẽ đói, nên không phải làm việc là chỉ nằm một chỗ thôi.” Tiểu Trùng cũng biết khôn hạ thấp giọng xuống:
Vân Lang trầm ngâm, thực ra y biết chuyện này:” Ngươi không như trước kia trộm lương thực trong nhà cho họ chứ?”
“ Tỳ tử có cho, nhưng mà dùng tiền của Mạnh Đại mua lương thực của cha tỳ tử.” Tiểu Trung đắc ý:” Chỉ là họ đáng thương lắm, thiếu gia, nhà ta có thể thu thêm ít phó phụ không? Lưu Bà cứ nói không đủ người để dùng.”
Nói mấy chuyện này Vân Lang không khỏi nhớ tới Sửu Dung, nha đầu đó sinh cho Trử Lang một khuê nữ, giờ trong bụng lại chứa đứa thứ hai.
Đôi tiểu phu thê trông coi viện tử ở Dương Lăng ấp, chuyên môn tiếp đãi quản sự vào thành làm việc, cuộc sống không tệ, chỉ là không thích về Thượng Lâm Uyển.
Trử Lang rất giỏi giang, cửa hiệu bán một số món đồ lặt vặt của Vân gia được hắn kinh doanh phát triển từng ngày, chủ yếu cũng là vì đa số đồ của Vân gia có tiền cũng chẳng đi đâu mua được.
Bất kể là rau mùa đông, chế phẩm từ đậu, các loại thịt muối, lạp xường, trứng mặn, rồi món đồ do công tượng trong xưởng chế tạo làm ra.