Hai năm qua nhãn quang của Tiểu Trùng trở nên rất cao, những món đồ bình thường không lọt vào mắt nàng được nữa, đồ bán ở thị tập Trường An không thể so với ở nhà là tất nhiên.
Từ khi Vân gia có hai mươi bảy công tượng và ba thương cổ, phàm là trong nhà cần cái gì đều có thể tự làm ra được, dưới sự chỉ đạo của Vân Lang thì tất nhiên chỉ một hướng dẫn nhỏ của y cũng làm cho món đồ đó tốt hơn rất nhiều, bây giờ trong nhà thực sự chẳng thiếu gì cả. Hơn nữa Vân Lang còn khuyến khích họ làm ra sản phẩm mới, khiến nhà kho ở xưởng chế tạo giờ sắp chật kín rồi, khả năng phải mở rộng.
Tự cấp tự túc là sự khen ngợi lớn nhất ở thời đại này, mỗi một trang tử tự cấp tự túc chính là một vương quốc thu nhỏ.
Chỉ cần đóng đại môn lại, Vân Lang là người có quyền lực tuyệt đối ở trong mảnh đất hơn ba nghìn mẫu này, y có toàn quyền sinh sát tước đoạt.
Còn về phần Hồng Tụ, đứa bé này chưa thoát khỏi ám ảnh, chỉ thích ở nhà, nơi xa nhất nó từng đi là đến bên rừng thông lấy nước về pha trà cho Vân Lang.
Chỉ cần có thể không phải ra ngoài, Hồng Tụ vui vẻ chết già ở Vân gia.
Chẳng đâu so được với Vân gia.
Kỳ thực Vân Lang cũng biết người trong nhà nhiệt tình tới Trường An, tới Dương Lăng là để khoe khoang với thân quyến, với láng giềng trước kia là mình sống tốt ra sao, mình không phải gia phó, mà là bình dân tự do.
Vân Lang không can thiệp vào chuyện cưới gả của họ, không hạn chế chuyện đi ở, còn phát tiền công, chính vì thế một số phụ nhân có tầm nhìn, nhân cơ hội đi Trường An kiếm cho nhi tử khuê nữ của mình một lão bà tốt hoặc nhà chồng tốt.
Sự rộng rãi của Vân Lang với phó phụ trong nhà khiến Trường Bình cảnh cáo, làm thế y chỉ thu được trái đắng mà thôi, Vân Lang biết, y không kỳ vọng quá nhiều vào lòng người, nhưng y cũng chẳng quan tâm, vì y chẳng mong báo đáp gì từ họ, họ sống tốt, y cũng vui, chỉ có thế.
Tài nghệ pha trà của Hồng Tụ ngày càng cao, nước trà vàng nhạt ngậm trong miệng cơ bản đã có vị trà đời sau rồi.
“ Các ngươi có nghe thấy phụ nhân trong nhà muốn dẫn con rời đi sống riêng không?” Vân Lang uống trà thì nhớ tới những lời cảnh báo không mấy tốt đẹp của Trường Bình, thuận miệng hỏi:
Tiểu Trùng tròn mắt kêu lên:” Trừ phi thiếu gia đuổi chứ ai làm thế?”
“ Vậy có ai kiếm được tiền ở nhà ta, muốn ra ngoài kiếm nhiều tiền hơn, sống tốt hơn không?”
“ Ở đây bọn họ đã sống tốt nhất rồi.” Hồng Tụ nhìn Vân Lang đầy sợ hãi, không hiểu sao bỗng dưng thiếu gia lại hỏi những điều kỳ lạ như thế, phải chăng có biến cố gì, nó sợ Vân gia sẽ thay đổi, càng sợ Vân gia sẽ biến thành Lại gia trước kia:
“ Nha đầu, lại nghĩ linh tinh rồi.” Vân Lang thương tiếc xoa đầu Hồng Tụ trấn an, y luôn cải tạo Vân gia, hi vọng có thể phát triển thành giống như đời sau, dù không thể thì cũng cố gắng để giống hết mức có thể.
Làm vậy rất khó, nhưng không phải không có cơ hội, khi tư tưởng Nho gia còn chưa ăn sâu bén rễ trong lòng người, mỗi người ở đây kỳ thực đều là trang giấy trắng, họ không có cái tôi riêng mình, y có thể mặc sức vẽ lên đó.
Quốc gia đời sau quốc gia có thể đem dân tộc thiểu số như Độc Long tộc sống gần như nguyên thủy ngay lập tức bước vào thời kỳ Xã hội chủ nghĩa, Vân Lang thấy mình cũng có thể đem những người ở thời Hán này vượt qua mấy chục thời đại tiến vào mô hình xã hội mà y quen thuộc.
Bây giờ đang ở giai đoạn khởi đầu, tiến triển rất hứa hẹn.
Hồng Tụ yên tâm là liền mau chóng trở nên vui vẻ, cùng Tiểu Trùng chơi trò bắt hạt hạnh, nó có một đôi tay khéo léo, hạt hạnh hồng hồng liên tục nhảy trên đôi tay nhỏ trắng trẻo, trông rất đẹp.
Đại Vương chắc là vừa đi tắm xong, lông còn hơi ẩm, cái con này bây giờ hơi thừa cân, ngày càng lười biếng, vừa tới bên Vân Lang là nằm bẹp xuống, há mồm với Tiểu Trùng đòi ăn.
Nó được nuông chiều quá mức rồi.
Lúc trang tử mới dựng lên phải dựa vào nó đi săn mới có thịt cho mọi người ăn, nó từng trải qua thời kỳ khốn khó cả tháng ăn ngũ cốc, giờ thì Vân gia có chuồng lợn, chuồng dê, chuồng hươu, chuồng trâu, nuôi đầy thức ăn của nó, nó chẳng thèm ăn.
Thời gian trước còn biết tự đi bắt vài con gà lót dạ, giờ thì lười kinh khủng rồi, đợi trù nương giết gà, nhổ lông rồi chỉ việc ăn, nếu thấy gà chưa làm hết lông nó còn gầm vài tiếng, kén thế rồi.
“ Không được cho nó ăn linh tinh nữa, nó đói sẽ tự kiếm ăn, ngươi nuôi thế này, nó thành lợn mất.” Vân Lang không khỏi nhớ lại trước kia Thái Tể răn dạy mình về chuyện này ra sao, giờ đúng là quả báo:
“ Trước kia nó gầy như thế ...” Tiểu Trùng còn muốn cãi:
“ Gầy mới nhanh nhẹn, bắt được dã thú, giờ chạy vài bước đã thở rồi thì còn làm được. Nó là hổ, là vua rừng núi, không phải là đồ chơi của các ngươi, không được như thế.” Vân Lang nghiêm mặt nói:
“ Thiếu gia còn nằm suốt ngày không chịu nhúc nhích, để Hồng Tụ đút cơm cho đấy thôi.”
Cả Vân gia chỉ có Tiểu Trùng dám ngốc nghếch đấu khẩu với Vân Lang thôi, nhưng mà nàng nói cũng có lý, mình còn lười thế thì sao có thể trách Đại Vương. Vân Lang thở dài đứng dậy, thôi thì tranh thủ có chút rảnh rỗi, dẫn Đại Vương ra ngoài chơi trò đuổi bắt mà cả hai rất thích.
Cái con này bây giờ phải tới ba trăm cân, đứng đó thì uy phong lẫm liệt, nhưng mà phải chạy thì rất bi thảm.
Mới chạy được có ba dặm thôi mà Đại vương đã thè lưỡi ra như chó rổi, quên mất thân hình béo mập của mình, nhảy một phát lên lưng ngựa du xuân. Ngựa du xuân kêu bi thảm, chân sau khuỵu xuống, ngã ra đất, Đại Vương không thẹn là hổ, tuy gian nan trở mình trên không, song vững vàng đáp bốn món xuống đất.
Vân Lang thì lăn một vòng tránh khỏi ngựa du xuân, còn chưa kịp bò lên thì nghe thấy Đại Vương hướng về phía tây nhe răng nhanh gầm gừ.
Có địch, Vân Lang hạ thấp người cảnh giác nhìn về phía đó, chẳng mấy chốc nhìn thấy Quách Giải mặc trang phục thợ săn, cưỡi ngựa đi tới, theo sau còn có năm sáu tên du hiệp, kẻ nào kẻ nấy lăm lăm vũ khí trong tay.
Đại Vương liên tục gầm gừ, còn Quách Giải cũng giương cung, nhìn Vân Lang với ánh mắt chơi đùa:” Dã thú rốt cuộc vẫn là dã thú, tốt với chúng đến mấy thì vẫn có thể hại người, để mỗ giúp tư mã ngài trừ đi thứ họa hại này.”
Vân Lang rút đoản mâu trên người ngựa du xuân ra, một tay vỗ vỗ đầu Đại Vương, chuyện này không thể lỗ mãng:” Nó mà rụng một sợi lông, ta giết cả nhà nhà ngươi.”
“ Ha ha ha, mấy ngày trước tư mã ngài còn bảo Quách Giải phải tuân thủ luật pháp, sao bây giờ lại vì một con dã thú lại muốn giết cả nhà mỗ, không biết là điều nào trong luật pháp quy định thế?”
Vân Lang nhìn mấy thớt chiến mã đã tức tốc xuất phát từ trong nhà, cười gằn: “ Ta giết ngươi, quân tước giảm ba bậc, giết cả nhà ngươi, đày vào trong quân nghe lệnh, chỉ cần chém được chín cái đầu là có thể lập công chuộc tội, vẫn cứ tuân theo quân pháp.”